“Thả hắn ra!”
“Thả hắn ra!”
“Tất cả đừng tiến lại gần!”
Lưỡi dao sắc bén dí sát vào chiếc cổ trắng trẻo của Tĩnh Bảo: “Tiến thêm một bước nữa, ta giết hắn.”
Lục Hoài Kỳ và Từ Thanh Sơn đâu ngờ trên người lão Thạch còn giấu dao găm, lập tức dừng lại ngay.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Thạch thượng thư!”
Là Cố Trường Bình.
Tim Tĩnh Bảo đập thình thịch dữ dội.
Cố Trường Bình tung người xuống ngựa, sải bước đi tới, giọng nghiêm khắc: “Chưa bàn đến việc con trai ngươi là Thạch Hổ bắt người trước, chỉ riêng chuyện liên quan đến Lý nương nương người đứng sau Tĩnh Văn Nhược cũng đã không phải kẻ mà ai cũng có thể tùy tiện động vào! Quan trường trọng nhất là tự bảo toàn, mong thượng thư cân nhắc kỹ càng.”
Lời này, nào phải khuyên Thạch thượng thư, rõ ràng là đang nhắm đến Trương Trường Thọ.
Trương Trường Thọ đảo mắt liên hồi.
Tân đế đến cả Tào Minh Khang còn dám giết, sao có thể trọng dụng mấy lão thần như Thạch thượng thư? Sóng sau xô sóng trước, hà tất phải vì chuyện này mà mất chức?
Trương Trường Thọ lập tức lớn tiếng: “Đại nhân tuyệt đối không thể làm trái luật pháp, ta sẽ lập tức áp giải tên tên nhóc này về Hình bộ tra hỏi rõ ràng vụ án, nhất định dâng lên đại nhân một kết quả rõ ràng minh bạch.”
Không đợi Thạch thượng thư phản ứng, hắn quay đầu, quát lớn với đám thị vệ phía sau: “Các ngươi là phường giá áo túi cơm sao? Mau áp giải Tĩnh Thất đi!”
Thị vệ xông lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904667/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.