Cố Trường Bình bước vào nội đường, trong chiếc ghế thái sư bằng gỗ lê là một nam tử mặc áo gấm, gương mặt có phần từng trải phong sương, là Hạo Vương Lý Quân Tiện.
Hắn chỉ tay về phía bên ngoài, nén cười, nét mặt như muốn nói: Ngươi bày ra bao nhiêu công phu như vậy, cuối cùng cũng chỉ thu phục được năm tên tên nhóc ngốc này thôi sao?
Cố Trường Bình liếc nhìn Tề Lâm đang theo sau.
Tề Lâm vội xoay người đi ra ngoài, một lúc sau quay lại, nói: “Gia, mấy đứa đó đã cụp đuôi bỏ đi sạch cả rồi.”
Lúc này Cố Trường Bình mới bước đến ngồi xuống, gạt bỏ thái độ chán ghét khi nãy, đổi giọng đầy cưng chiều như người lớn bảo vệ con nhỏ: “Ngọc chẳng mài không thành khí, người không học chẳng biết nghĩa. Điện hạ đừng vội cười quá sớm.”
“Chỉ là Tử Hoài xa cách với ta rồi.” Lý Quân Tiện không vui lắm.
Cố Trường Bình mỉm cười, lông mày tuấn tú, khóe mắt hơi nhếch lên đầy duyên dáng: “Phải gọi một tiếng Thập Nhị lang mới tính là không xa cách à?”
“Gọi vậy mới thân thiết!”
Lý Quân Tiện rót đầy rượu cho hai người, nâng chén nói: “Lúc ta ở doanh trại Tây Bắc, đêm đêm thường nghe có người gọi ta là Thập Nhị lang, tỉnh dậy chỉ thấy bốn bề trống rỗng, cảm giác đó thật khó chịu.”
Nụ cười trên mặt Cố Trường Bình khựng lại.
Lý Quân Tiện có rất nhiều cách gọi: Tiên đế gọi hắn là “Thập Nhị”, tân đế gọi là “Hoàng thúc”, người ngoài gọi “Vương gia”, Tô Bỉnh Văn gọi “Quân Tiện”, chỉ có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904672/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.