Ánh mắt vừa chuyển, va phải ánh mắt đẫm lệ của Tĩnh Nhược Tụ, vẻ mặt Tĩnh Bảo dịu xuống vài phần: Tam tỷ à, thấy rồi chứ? Sau lưng tỷ là Tĩnh gia, là muội, là phủ Tuyên Bình hầu, đừng có mà cứ mãi nhẫn nhịn nữa.
Tỷ tỷ của Tĩnh Thất ta, nhẫn nhịn cái rắm gì chứ!
Lần đầu tiên Tĩnh Nhược Tụ thực sự cảm nhận được việc có một đệ đệ giỏi là một điều hạnh phúc đến nhường nào, cảm xúc trong lòng trào dâng dữ dội.
Lúc này, chợt nghe Tĩnh Bảo nói tiếp: “Tam tỷ phu, ngươi với ta một năm khó mà gặp mặt một lần, chắc là không rõ tính ta rồi."
Phó Thành Hề đã bị cửa hàng phấn son nọ làm cho choáng váng, lắp bắp: “Tính… tính tình gì?"
"Ta ấy mà, trọng nữ khinh nam, thấy cháu gái là muốn vung bạc, thấy cháu trai lại muốn lột da nó một lớp. Hai vị tỷ phu kia của ta đều biết rõ tính này, hễ đến trước mặt ta là chỉ dám bế con gái đến gặp mặt, con trai thì đều để sang một bên."
Tĩnh Bảo cười híp mắt nói: “Bây giờ ngươi cũng đã được lĩnh giáo tính tình ta rồi đấy, lần sau nhất định phải nhớ kỹ nhé."
Lúc này, dù đầu óc có chậm chạp đến đâu thì Phó Thành Hề cũng nghe ra được hàm ý trong lời nói ấy. Muốn mở miệng nói đôi câu, lại không biết nên nói thế nào; mà không nói thì lại sợ khiến Vệ di nương buồn lòng.
Đang rối như tơ vò, Vệ di nương đã bật khóc nức nở.
Lúc này không còn là chuyện bị vả mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904692/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.