Trong lòng đã có đối tượng nghi ngờ, Tĩnh Bảo lập tức để ý mọi điều.
Hôm nay trong buổi học sớm, ánh nhìn đó lại một lần nữa rơi xuống nàng, nàng lập tức quay đầu nhìn, đúng lúc ấy, Trương Tông Kiệt đang viết như bay bỗng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ánh mắt Tĩnh Bảo bừng lên tia sáng lạnh lẽo.
Quả nhiên là hắn!
Hắn còn muốn làm gì đây?
Tiên sinh đã cảnh cáo một lần vẫn chưa đủ sao? Vẫn còn muốn lén lút hại nàng nữa à?
Nghĩ tới đây, máu khắp người Tĩnh Bảo dâng trào, tay siết chặt thành nắm đấm, giơ tay làm động tác cảnh cáo về phía Trương Tông Kiệt.
Tên nhóc kia, đừng hòng giở trò! Nắm đấm của Tĩnh gia không phải để bày cho đẹp đâu!
Thấy nắm đấm ấy, Trương Tông Kiệt nghiến răng ken két, cụp mắt che đi oán hận trong lòng.
Thấy hắn yếu thế, Tĩnh Bảo mới quay người lại, ngồi ngay ngắn tiếp tục viết văn.
Nàng hoàn toàn không biết rằng, ánh mắt khi có khi không kia thật ra không đến từ Trương Tông Kiệt, mà là người bạn cùng bàn, Cao mỹ nhân.
Lúc này, Cao mỹ nhân đang chăm chú nhìn tay Tĩnh Bảo.
Bàn tay ấy mảnh mai thon dài, khớp xương không rõ ràng, móng tay ánh lên sắc hồng phơn phớt, Cao Triều không kịp nghĩ gì, bèn nắm lấy tay nàng.
Sắc mặt Tĩnh Bảo tái mét: “Ngươi làm gì thế?”
“Lạnh tay, giúp ta sưởi chút đi!”
“Bỏ ra!”
Tĩnh Bảo vung mạnh vài cái mới giằng ra được, bèn móc ra một cái lò sưởi tay nhỏ xíu: “Nè, cầm lấy!”
Cao mỹ nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904697/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.