A Nghiễn lần đầu tiên thấy vẻ mặt hoảng loạn hiện lên trên gương mặt gia nhà mình, vội vàng khuyên: “Thất gia, đừng hoảng, giữ vững tinh thần!”
Tĩnh Bảo thở dài trong lòng.
Không giữ được nữa rồi!
Không biết từ bao giờ, người ấy đã gieo xuống lòng nàng một hạt giống, dần dần bén rễ, đâm chồi, rồi lớn lên thành một cây đại thụ vươn tới trời xanh.
Mẹ nàng từng nói: “Một khi con người đã đi qua núi sông vạn năm, tầm mắt sẽ trở nên kén chọn, rất nhiều thứ từ đó chẳng còn lọt nổi vào mắt.”
Nàng chưa từng đi khắp núi sông vạn năm, chỉ từ Lâm An đến kinh thành, giữa nơi phồn hoa rộn ràng, người đông xe ngựa ấy, mắt nàng đã chẳng thể rời nổi nữa.
Là hắn rồi!
“Đến phủ Trưởng công chúa!” Nàng lạnh giọng nói.
“Gia?” A Nghiễn kinh hãi không thôi. Phủ Trưởng công chúa và Tĩnh phủ gia khác nào trời với đất, xưa nay không chút liên hệ, giờ tùy tiện đến đó, người ta có chịu gặp hay không còn là vấn đề.
“Sẽ gặp thôi. Chuyện này có liên quan đến Cao Triều, lại còn dính đến phủ Quốc công.”
Tĩnh Bảo bước đến cửa, đón lấy ánh mắt kinh hoảng y hệt nhau của A Man và Nguyên Cát, nói: “Người ta vẫn nói trâu non mới sinh không sợ hổ, ta phải thử xem mình còn giữ được chút gan trâu nào không.”
…
Một vầng trăng khuyết lặng lẽ treo trên bầu trời.
Tĩnh Bảo vén rèm xe lên, ánh mắt cảnh giác nhìn mấy chiếc lồng đèn đằng xa, hạ lệnh: “Bỏ xe, đi bộ.”
A Nghiễn vội bảo Cao thúc dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904711/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.