Hai cung nữ vội vàng hành lễ rút lui, suýt nữa đụng trúng Thịnh Vọng vừa bước chân qua ngưỡng cửa.
Thịnh Vọng thấy là hắn, không tiện nổi nóng, chỉ lườm một cái rồi ngồi xuống bên kia giường lò sưởi, tự mình ăn uống.
Cố Trường Bình bước lên trước, chắp tay thi lễ: “Thịnh đại nhân.”
Thịnh Vọng hoàn lễ: “Phụng mệnh hoàng thượng tới hỏi Cố đại nhân một câu: vì sao lại đánh vỡ xương đầu gối của Phác Chân Nhân? Có ẩn tình gì chăng?”
“Không có ẩn tình gì, chỉ là không ưa hắn.”
Sau lưng, tay Cao Triều đang định gắp thức ăn chợt khựng lại giữa không trung.
Thịnh Vọng kinh ngạc: “Cố đại nhân, việc này hệ trọng, ngài suy nghĩ lại cho kỹ!”
“Ta cũng từng muốn tìm cái cớ để lấp l**m chuyện này, nhưng nghĩ mãi cũng…”
“Bốp ...”
Cao Triều vỗ mạnh đôi đũa lên bàn nhỏ, nhảy phắt từ giường lò sưởi xuống: “Cố...”
“Ngươi đến đây làm gì? Về ngồi xuống ăn cơm đi!”
Giọng nói hiếm khi nghiêm khắc, Cố Trường Bình nhìn Cao Triều, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén đọng đầy sát khí.
Cao Triều khựng lại, lập tức hiểu ra.
Nếu Cố Trường Bình nói thật, Cẩm y vệ chắc chắn sẽ nghi ngờ. Phác tiện nhân chỉ mới lật chăn lên, quát một tiếng là đủ, cớ sao lại ra tay nặng như thế?
Nếu tiếp tục điều tra, thế nào cũng tra đến đầu Tĩnh Thất… Hắn không chỉ biết thân phận của Tĩnh Thất, mà còn muốn bảo vệ nàng!
Cao Triều chỉ cảm thấy có một bàn tay thò vào lồng ngực mình, xoáy một vòng thật mạnh, đau đến quặn thắt tim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904714/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.