"Thần Cố Trường Bình dẫn học trò Cao Triều, khấu kiến Hoàng thượng!"
Tân đế ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống người Cố Trường Bình, tràn đầy tiếc nuối. Lẽ ra, hắn đã có thể trở thành vị Hình bộ thượng thư trẻ tuổi nhất của Đại Tần triều.
"Thái y viện vừa báo, đầu gối của Phác Chân Nhân ít nhất phải điều dưỡng một năm rưỡi mới có thể đi lại được. Cố đại nhân, lần này là ngươi quá l* m*ng rồi."
"Thần đáng chết!" Cố Trường Bình cúi thấp người, dập đầu sâu.
Tân đế dời tầm mắt nhìn sang Cao Triều. Cao Triều cụp mắt, ánh nhìn không biết rơi vào đâu, mà hơi ngơ ngẩn.
Tân đế nhíu mày: "Tắc Thành, hiện giờ ngươi còn gì để nói?"
"..."
"Tắc Thành? Cao Triều!"
"À?"
Cao Triều thu ánh mắt từ người Cố Trường Bình lại, liếc nhìn tân đế một cái, rồi lơ đễnh đáp hai chữ: "Không có!"
Tân đế bước xuống long án, nói: "Sang năm ngươi đã đến tuổi nhược quán, cũng nên trưởng thành rồi. Phủ Trưởng công chúa chỉ còn mình ngươi, sau này phải nhờ ngươi gánh vác gia môn."
"Dựa vào đâu mà ta phải gánh? Trưởng công chúa còn chưa chết mà!"
Tân đế chỉ vào Cao Triều: “Ngươi ngươi ngươi" một hồi, tay run bần bật, cuối cùng chỉ có thể thở dài, quát: "Cao Triều, ngươi muốn làm trẫm tức chết phải không?"
Cao Triều ngẩng cổ lên, dáng vẻ như nói: "Muốn chết thì cứ chết, kệ người chứ."
Tân đế chẳng buồn liếc hắn thêm cái nào: “Cố Trường Bình!"
"Thần có mặt!"
Cố Trường Bình ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tân đế, trong đó, hắn đã thấy điều mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904717/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.