Tĩnh Bảo hấp tấp quát lên: “Ngồi nghiêm chỉnh vào, đừng có ngồi nghiêng ngả nữa!”
Gã kỹ nam xoắn chặt khăn tay, cắn môi, đôi mắt ầng ậc nước: “Thất gia à, người đàng hoàng thì ai lại đến nơi như thế này chứ… Có phải ngài chán nô gia rồi không, nếu chán thì nói thẳng, nô gia đi, ngài lại tìm đứa khác xinh hơn là được!”
Nói rồi, nước mắt như không cần tiền, lộp độp rơi xuống.
Sao lại khóc rồi!
“Ngồi cho nghiêm đã, rồi từ từ tính tiếp, từ từ thôi!”
Tĩnh Bảo vừa dỗ vừa lau mồ hôi, trong bụng thầm chửi: Cao Triều, đồ lưu manh đáng chết, ngươi đẩy một nam nhân thật thụ như vậy sang cho ta, ngươi… ngươi hại chết ta thì có!
Cao Triều thì cười híp cả mắt, chẳng khác gì tên côn đồ dở người lẳng lơ.
Họ Tĩnh à, nể mặt Cố Trường Bình nên ta mới nhịn vụ này, nhưng nhịn không có nghĩa là quên, hôm nay mà không chọc cho ngươi một trận, ta thấy có lỗi với cái danh “Cao mỹ nhân” mà ngươi đặt cho ta lắm!
Hắn cười nham hiểm: “Bảo bối à, Thất gia nhà ngươi không uống rượu, ngươi giúp nàng bóp bóp chân, xoa xoa eo, mát-xa… ngực đi!”
Tĩnh Bảo hoảng vía, hồn bay phách tán: “Không được!”
“Thế Thất gia… muốn gì nào!”
Gã kỹ nam vỗ một cái lên mông Tĩnh Bảo, uốn éo nũng nịu nói: “Muốn gì, nô gia đều dâng hết!”
“…”
Tĩnh Bảo nổi hết da gà, kéo ghế dịch ra xa, suýt nữa muốn ra đào mộ tổ họ Cao lên mà hỏi cho ra nhẽ.
Không ngờ nàng vừa dịch, gã kia cũng dịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904729/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.