🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Tĩnh Bảo hấp tấp quát lên: “Ngồi nghiêm chỉnh vào, đừng có ngồi nghiêng ngả nữa!”

Gã kỹ nam xoắn chặt khăn tay, cắn môi, đôi mắt ầng ậc nước: “Thất gia à, người đàng hoàng thì ai lại đến nơi như thế này chứ… Có phải ngài chán nô gia rồi không, nếu chán thì nói thẳng, nô gia đi, ngài lại tìm đứa khác xinh hơn là được!”

Nói rồi, nước mắt như không cần tiền, lộp độp rơi xuống.

Sao lại khóc rồi!

“Ngồi cho nghiêm đã, rồi từ từ tính tiếp, từ từ thôi!”

Tĩnh Bảo vừa dỗ vừa lau mồ hôi, trong bụng thầm chửi: Cao Triều, đồ lưu manh đáng chết, ngươi đẩy một nam nhân thật thụ như vậy sang cho ta, ngươi… ngươi hại chết ta thì có!

Cao Triều thì cười híp cả mắt, chẳng khác gì tên côn đồ dở người lẳng lơ.

Họ Tĩnh à, nể mặt Cố Trường Bình nên ta mới nhịn vụ này, nhưng nhịn không có nghĩa là quên, hôm nay mà không chọc cho ngươi một trận, ta thấy có lỗi với cái danh “Cao mỹ nhân” mà ngươi đặt cho ta lắm!

Hắn cười nham hiểm: “Bảo bối à, Thất gia nhà ngươi không uống rượu, ngươi giúp nàng bóp bóp chân, xoa xoa eo, mát-xa… ngực đi!”

Tĩnh Bảo hoảng vía, hồn bay phách tán: “Không được!”

“Thế Thất gia… muốn gì nào!”

Gã kỹ nam vỗ một cái lên mông Tĩnh Bảo, uốn éo nũng nịu nói: “Muốn gì, nô gia đều dâng hết!”

“…”
Tĩnh Bảo nổi hết da gà, kéo ghế dịch ra xa, suýt nữa muốn ra đào mộ tổ họ Cao lên mà hỏi cho ra nhẽ.

Không ngờ nàng vừa dịch, gã kia cũng dịch theo.

Nàng lại dịch tiếp, kỹ nam kia dứt khoát định ngồi lên đùi nàng.

Tĩnh Bảo hết chịu nổi, đứng bật dậy, đi tới bên cửa sổ, đẩy toang ra: “Cái đó… ta nóng quá, cho ta hít chút không khí!”

Kỹ nam: “…”
Thất gia này có bị ngốc không, ngoài trời lạnh cắt da, mà dám bảo nóng?

Phía bên kia, ánh mắt Từ Thanh Sơn cũng khó chịu chẳng kém, cau mày nhíu mũi, dáng vẻ khó chịu ra mặt.

Tửu lâu này hắn đến không ít lần, lần nào cũng thấy không quen, huống hồ lần này lại còn có đám “ẻo lả” trước mặt.

Đúng lúc đó, kỹ nữ sờ vào đ*ng q**n hắn, khiến da đầu hắn muốn nổ tung: “Nghiêm túc chút đi, đừng có tay chân lộn xộn.”

Lại một người đòi nghiêm túc nữa!

Kỹ nữ kia phì cười, kéo tay áo Từ Thanh Sơn, thì thầm: “Ca ca tốt của thiếp, thì ra ngươi thích nói chứ không thích làm à~”

Từ Thanh Sơn: “…”

Một lúc sau, hắn mới ngộ ra hàm ý trong câu đó, lập tức cứng đờ như cây gỗ, chỉ còn đồng tử là còn động được.

Mắt đảo qua trái, đúng lúc nhìn thấy Uông Tần Sinh.

Uông Tần Sinh còn thảm hơn, mặt đỏ như gấc, khom lưng, hai tay ôm chặt lấy thân mình, co lại thành một cục.

E là trong lòng đang suy nghĩ xem có cách nào co cả đầu vào được không.

Kỹ nữ bên cạnh không biết làm sao, đành nghiến răng: “Gia à gia, nô gia chịu không nổi người thật đó!”

Uông Tần Sinh nghiêng đầu, thản nhiên đáp ba chữ: “Quỷ mới tin!”

Kỹ nữ: “…”

Mắt đảo qua phải, thấy Tiền Tam Nhất.

Chỉ thấy Tiền Tam Nhất đẩy kỹ nữ ra, che miệng ho một tiếng: “Lại đây, ngươi ngồi nghiêm vào, đúng rồi, ngồi đấy… tay chân đừng có lung tung, mắt cũng đừng liếc ngang liếc dọc. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết vì sao nam là dương, nữ là âm không? Cho ta một lượng bạc, ta sẽ kể cho nghe!”

Kỹ nữ: “…”

Tiền Tam Nhất khoát tay: “Thôi được rồi, hôm nay ta thiệt một chút, kể cho ngươi miễn phí luôn. Chuyện là từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa…”

“Gia à!”

Kỹ nữ nheo mắt đưa tình, uốn éo: “Bàn Cổ gì chứ, Nữ Oa gì chứ, nô gia không hiểu đâu. Hay để nô gia kể cho gia nghe về chuyện h**n ** giữa nam nữ đi?”

Tiền Tam Nhất: “…”
Trực tiếp thế luôn à?

“Rầm...”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh từ bên ngoài, mọi người giật nảy mình, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên…

Người đàn ông đứng ở cửa, hai tay chắp sau lưng, ánh sáng và bóng tối giao hòa, gương mặt chẳng có lấy một tia ấm áp, lạnh lẽo nhìn cả căn phòng.

Vãi thật!

Là Cố Trường Bình!

Sao hắn lại tới đây???

Năm người đồng loạt trợn mắt, cơ thể cứng đờ.

Rồi…

Cao Triều: “…”
Tiên sinh, ngài mở to mắt mà nhìn đi, đám nhóc này hư hết rồi!

Tĩnh Bảo: “…”
Tiên sinh, đừng nghe họ Cao kia nói bậy, là hắn ép ta đó!

Từ Thanh Sơn: “…”
Tiên sinh, ta không động tay, không động chân, miệng cũng không mở!

Uông Tần Sinh: “…”
Tiên sinh, dáng ngồi của ta đã nói lên tất cả rồi!

Tiền Tam Nhất: “…”
Tiên sinh, ta chỉ định kể một câu chuyện về âm dương, về nam nữ thôi mà!

Sau đó…

Cả đám đồng loạt bật dậy, lăn xả nhào tới trước mặt Cố Trường Bình, giữa ánh nhìn kinh ngạc của đám kỹ nữ và kỹ nam, “bịch bịch bịch” quỳ rạp thành một hàng!

Lúc ấy, sau lưng Cố Trường Bình vang lên hai giọng nói, trong đó có một người là Thẩm Trường Canh: “Đây là năm đại đệ tử mà Cố Trường Bình thu nhận ư? Ta thấy là năm công tử ph*ng đ*ng thì có!”

“Khụ khụ khụ… họ bình thường nhìn cũng ổn mà!”

“Ổn mà bị Quốc Tử Giám đuổi học?”

“…”

“Ổn mà làm liên lụy khiến Cố Trường Bình mất chức?”

“…”

“Thẩm Trường Canh, ngươi đang đùa ta à?”

“…”

“Biểu cảm của ngươi là sao vậy… ồ, ta hiểu rồi, là mắt của Cố Trường Bình mù rồi!”

“Khụ khụ khụ… ta cũng mù!”

“Ta thấy không chỉ mù, mà còn ngu nữa!”

“Khụ khụ khụ… Ôn Lư Dụ, ngươi nói xem, chúng còn cứu được không?”

“Có chứ, hạ độc cho chúng chết hết đi là xong.”

“Khụ khụ khụ… cũng là một cách!”

Vừa dứt lời, có người chen vào đứng cạnh Cố Trường Bình, ánh mắt lướt qua cả năm người: “Năm đó trước kỳ thi xuân, ông đây tuy không đến mức treo đầu mà học, lấy dùi đâm vào đùi, nhưng cũng học ngày học đêm không nghỉ lấy một hôm. Cả Cố Trường Bình cũng phải dồn hết tâm sức, vậy mà các ngươi thì sao? Uống rượu, tìm gái, hoang đàng... đúng là tài thật đấy!”

Cao Triều nhìn người kia, mấp máy miệng hỏi: “Cái tên đòi hạ độc tụi hắn là tên nào vậy?!”

Ba người còn lại lắc đầu.

Chỉ có Tĩnh Bảo hiểu rõ: người đó là bạn đồng môn của Cố Trường Bình!, Ôn Lư Dụ, cựu tri phủ Dương Châu từng bị bãi chức.

Hay là nên trục xuất khỏi sư môn?

Cố Trường Bình nâng mí mắt, ánh nhìn sắc như dao khiến tim người run rẩy. Năm người kia chẳng dám đối diện, lập tức cúi gằm đầu xuống.

“Từ hôm nay trở đi, ta không còn là tiên sinh của các ngươi nữa. Đường ai nấy đi, tự mà lo liệu!”

Giọng Cố Trường Bình lạnh lẽo đến thấu xương, như lưỡi dao cắt vào huyết mạch, khiến cả năm người lập tức tim gan vỡ vụn.

Tĩnh Bảo hoảng hốt: “Tiên sinh, ta sai rồi, xin hãy cho ta một cơ hội nữa!”

Uông Tần Sinh đã khóc: “Tiên sinh, đừng đuổi bọn ta đi, ta không dám nữa đâu!”

Từ Thanh Sơn cuống quýt: “Ta vụng về, xin tiên sinh đánh ta một trận cũng được!”

Tiền Tam Nhất đơ mặt: “Tiên sinh … phạt ta nộp tiền cũng được mà!”

Cao mỹ nhân không biết nên nói gì, ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện ánh mắt của Cố Trường Bình. Trong mắt hắn giấu kín lưỡi dao, khiến Cao mỹ nhân rụt cổ lại, lập tức tránh đi ánh nhìn ấy.

Thẩm Trường Canh phẩy tay, đám kỹ nữ và kỹ nam lập tức cúi đầu lặng lẽ rút lui.

Cửa đóng lại, trong phòng yên ắng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, im lặng đến rợn người.

Trong lòng năm người dâng lên tuyệt vọng, thứ tuyệt vọng như thể bị cả thế gian ruồng bỏ, không còn ai để dựa vào, không nơi nương tựa! 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.