“Thưa tiên sinh!”
Cuối cùng, Cao Triều cũng mở miệng: “Là đề nghị của con, mấy người kia cũng là do con đề xuất gọi tới, không liên quan đến bọn họ!”
Từ Thanh Sơn nghiến răng nói: “Thưa tiên sinh, không liên quan đến Cao Triều, là bọn con cùng bàn bạc với nhau!”
Tiền Tam Nhất gật đầu mạnh: “Đúng vậy, con còn giơ tay tán thành mà!”
Uông Tần Sinh nghèn nghẹn trả lời: “Con không nói gì, tức là im lặng đồng ý.”
Tĩnh Bảo bỗng thấy một luồng xúc động mãnh liệt dâng lên nơi khóe mắt, đến quá đỗi bất ngờ.
Nàng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Là con móc bạc ra, lỗi là ở con, con không nên chiều theo tính nết bọn họ. Nhưng Cao Triều nói, tụi con phải giúp Tầm Phương Các giữ thể diện. Con nghĩ, tiên sinh vì bọn con mà bị mất chức, thể diện này, nhất định phải giữ.”
Cố Trường Bình vẫn bất động, trầm mặc không nói một lời.
Lòng cả năm người chìm xuống đáy, hoảng loạn, hối hận, bối rối, đau lòng… cùng lúc trào lên.
Bọn họ cảm thấy mình chẳng khác nào phạm nhân đang quỳ giữa đại sảnh Hình bộ, sống chết đều phụ thuộc vào một ý niệm của Cố Trường Bình.
Lúc này, Cố Trường Bình ngồi xổm xuống, nhìn Cao Triều, ánh mắt đen sâu lắng: “Cao Tắc Thành, nếu kỳ thi xuân ngươi trượt, đừng bao giờ gặp lại ta.”
“Con…” Cao Triều lập tức thở gấp, gằn giọng: “Con sẽ không trượt!”
Cố Trường Bình: “Thật không?”
Cao Triều: “Thật!”
Cố Trường Bình xoay đầu, nhìn về phía Tĩnh Bảo: “Nếu ngươi trượt kỳ xuân, ta sẽ làm mai cho ngươi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904730/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.