“Gấp gì chứ, mấy người bạn học của ta ai cũng lớn hơn ta, còn chưa ai cưới vợ sinh con đâu!”
Tĩnh Bảo uống hai chén rượu nếp, mặt ửng hồng như phấn, ánh mắt như ngập nước xuân, nàng chống cằm nói: “Lục biểu ca, chẳng phải ngươi cũng chưa đó sao!”
“Ta…” Sắc mặt Lục Hoài Kỳ thay đổi, thầm nghĩ: Chẳng phải là vì cứ nhớ mãi đến ngươi hay sao!
Lục Hoài Kỳ hôm nay đến đây còn có một mục đích nữa, là dò ý của cô mẫu, xem bà có định xoay chuyển thân phận của Tĩnh Bảo hay không.
Khi nghe đến bốn chữ ‘cưới vợ sinh con’, hắn lập tức hiểu rõ, chuyện ấy tuyệt đối là không thể.
Nói cách khác, chỉ cần không bị ai phát hiện, cả đời này Tĩnh Thất cũng phải sống dưới thân phận Tĩnh Thất gia.
Lục Hoài Kỳ âm thầm thở dài một tiếng: Xem ra, chỉ có ta bù đắp cho Tiểu Thất thôi.
Nhưng bù kiểu gì mới được đây?
Chẳng lẽ biến thành nữ nhân chắc?
“Đêm Giao thừa tốt lành như thế, chúng ta đừng nói mấy chuyện khiến người ta buồn được không?” Lục Hoài Kỳ nhăn nhó.
Tĩnh Bảo lườm hắn: “Không phải ngươi nhắc trước à!”
Lục Hoài Kỳ: “…"
“Phải nói chuyện đàng hoàng với biểu ca.”
Lục thị gia rót thêm rượu cho Lục Hoài Kỳ: “Hoài Kỳ, ăn xong bữa cơm Tết, con đưa A Bảo lên Tây Sơn gõ chuông, thắp hương. Nhớ phải thắp nén hương đầu tiên đấy.”
“Mẹ, muốn thắp hương đầu tiên thì phải đi thật sớm, trời lại lạnh thế này, có thể không đi không?” Tĩnh Bảo thật sự rất sợ.
Đừng nói kinh thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904747/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.