Phủ Kim Lăng, núi Tê Hà, ngôi chùa cổ ngàn năm.
Cố Trường Bình mặc áo quần ngắn gọn, nửa ngồi nửa quỳ trên cây, tay cầm dao rựa, đang chặt cành.
Đó là một cây óc chó đen, khắp Đại Tần chỉ có một cây duy nhất, mọc ở sườn sau núi Tê Hà.
Chặt cành xuống, Cố Trường Bình bật hỏa tập, đốt đám lá khô chất đống, rồi đặt nhánh óc chó đen lên trên nướng.
Thứ này muốn nướng cho tốt phải có kỹ thuật, gần quá sẽ bén lửa, xa quá lại chẳng được gì. Hắn cần nướng khô hết phần nước trong thân gỗ.
Bên cạnh, Đoạn Cửu Lương cầm sổ sách, đang đọc sổ chi tiêu trong năm.
Đọc một lúc, y liếc nhìn Cố Trường Bình, trong lòng khó hiểu không biết thiếu gia nhỏ nghĩ gì mà hẹn mình đến chỗ này. Nơi này...
Là nơi nói chuyện sao?
“Vì sao lại ngừng?”
“Tiểu thiếu gia?”
“Làm ăn tốt, ta không có gì để nói thêm. Chuyện ngân trang lần trước nói với ngươi, giờ đã có quy củ, gọi ngươi đến lần này cũng là vì chuyện ấy.”
Cố Trường Bình trở mặt nhánh óc chó đen: “Ngân trang kinh thành khai trương cuối tháng hai. Chờ yên ổn rồi, Ôn Lư Dụ sẽ mở chi nhánh ở ba nơi: phủ Lâm An, phủ Kim Lăng và Tô phủ Châu.”
Đoạn Cửu Lương giật mình: “Tiểu thiếu gia, người này tin được không?”
“Tin được.”
Mùi óc chó thoang thoảng lan ra, Cố Trường Bình nói tiếp: “Ba nơi đó giao cho ngươi phụ trách, nhưng mọi việc phải nghe theo Ôn Lư Dụ, y nói sao thì làm vậy.”
“Vâng!”
“Ôn Lư Dụ vốn định đến gặp ngươi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904753/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.