“Ngươi cũng dám gọi hắn là Tĩnh Văn Nhược!”
Từ Thanh Sơn cực kỳ chướng mắt với Diệp Quân Chỉ.
Chưa nói đến chuyện hôm đại thọ của lão gia tử, nàng cố tình ngã vào lòng tên ẻo lả kia, định giá họa hãm hại người ta. Chỉ riêng chuyện tự tiện xông vào Tầm Phương Các gây chuyện ngày hôm đó, đã chẳng giống việc mà một tiểu thư đứng đắn nên làm.
Diệp Quân Chỉ làm sao chịu nổi cục tức này: “Ta gọi hắn thì sao? Tĩnh Văn Nhược, Tĩnh Văn Nhược, ta cứ thích gọi đấy!”
“Ngươi…”
Từ Thanh Sơn hoàn toàn bái phục độ dày mặt không ai sánh kịp của nàng ta.
Khó trách người ta nói đàn bà như hổ, nhìn xem, chẳng phải đúng là hổ dữ đó sao?
Tên ẻo lả kia tuy ẻo lả thật, nhưng so với mấy người này còn tốt gấp trăm lần.
Ít nhất, người ta không vô lý làm loạn.
“Ôi trời hai vị tổ tông, đừng ầm ĩ nữa được không, yên ổn ăn Tết đi có được không?” Cao Triều bị hai người này cãi nhau đến đau đầu.
Tiền Tam Nhất tiếp lời: “Đúng đó đúng đó, nhà Tĩnh Văn Nhược có việc bận, vừa mới đi khỏi thôi.”
Đi rồi?
Diệp Quân Chỉ ngẩng lên nhìn Lý Tân Huệ, vậy phải làm sao đây? Ngươi lại không gặp được hắn rồi?
Lý Tân Huệ hừ một tiếng đầy kiêu kỳ: “Đi thì đi, chúng ta đi xem đèn!”
Uông Tần Sinh vội lên tiếng: “Hai vị tiểu thư cứ thế đi xem đèn, nguy hiểm lắm. Một lát bọn ta cũng đi, hay là… cùng đi nhé?”
Vừa dứt lời, lập tức có hai ánh mắt đồng loạt quét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904758/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.