🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
“Ngươi cũng dám gọi hắn là Tĩnh Văn Nhược!”

Từ Thanh Sơn cực kỳ chướng mắt với Diệp Quân Chỉ.

Chưa nói đến chuyện hôm đại thọ của lão gia tử, nàng cố tình ngã vào lòng tên ẻo lả kia, định giá họa hãm hại người ta. Chỉ riêng chuyện tự tiện xông vào Tầm Phương Các gây chuyện ngày hôm đó, đã chẳng giống việc mà một tiểu thư đứng đắn nên làm.

Diệp Quân Chỉ làm sao chịu nổi cục tức này: “Ta gọi hắn thì sao? Tĩnh Văn Nhược, Tĩnh Văn Nhược, ta cứ thích gọi đấy!”

“Ngươi…”

Từ Thanh Sơn hoàn toàn bái phục độ dày mặt không ai sánh kịp của nàng ta.

Khó trách người ta nói đàn bà như hổ, nhìn xem, chẳng phải đúng là hổ dữ đó sao?

Tên ẻo lả kia tuy ẻo lả thật, nhưng so với mấy người này còn tốt gấp trăm lần.

Ít nhất, người ta không vô lý làm loạn.

“Ôi trời hai vị tổ tông, đừng ầm ĩ nữa được không, yên ổn ăn Tết đi có được không?” Cao Triều bị hai người này cãi nhau đến đau đầu.

Tiền Tam Nhất tiếp lời: “Đúng đó đúng đó, nhà Tĩnh Văn Nhược có việc bận, vừa mới đi khỏi thôi.”

Đi rồi?

Diệp Quân Chỉ ngẩng lên nhìn Lý Tân Huệ, vậy phải làm sao đây? Ngươi lại không gặp được hắn rồi?

Lý Tân Huệ hừ một tiếng đầy kiêu kỳ: “Đi thì đi, chúng ta đi xem đèn!”

Uông Tần Sinh vội lên tiếng: “Hai vị tiểu thư cứ thế đi xem đèn, nguy hiểm lắm. Một lát bọn ta cũng đi, hay là… cùng đi nhé?”

Vừa dứt lời, lập tức có hai ánh mắt đồng loạt quét tới Uông Tần Sinh.

Một là của Từ Thanh Sơn.

Từ Thanh Sơn tức đến mức muốn giết tên này luôn rồi.

Đồng đội heo, chuyên phá hoại nội bộ, lỡ mà bị tên ẻo lả kia nhìn thấy, hắn còn giải thích nổi không?

Một là của Tiền Tam Nhất.

Tiền Tam Nhất cũng muốn b*p ch*t hắn “kéo theo hai bà chằn đi bên cạnh, còn xem đèn gì nữa?

Nhỡ mấy người đó đòi mua cái này cái kia, Tĩnh Thất không có ở đây, ai móc ví?

Bị hai ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Uông Tần Sinh xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

Đúng lúc ấy, Cao Triều vỗ bàn đứng dậy: “Cùng đi xem đèn, xem xong đưa hai người về!”

“Họ Cao kia!” Từ Thanh Sơn và Tiền Tam Nhất đồng thanh gào lên.

“Gào gì mà gào?”

Mặt Cao Triều lạnh như sương: “Không nhìn ra hai người họ lại lén trốn ra ngoài à? Lỡ xảy ra chuyện, bọn ta nói rõ ràng được không?”

Mọi người nhìn kỹ lại, quả nhiên hai vị tổ tông kia chẳng dẫn theo người hầu nào, gan cũng to thật!

“Tiểu Cửu!”

“Gia!”

“Chạy sang hai phủ kia báo một tiếng!”

“Rõ!”

Sắp xếp xong, Cao Triều cũng chẳng thèm liếc Từ Thanh Sơn và Tiền Tam Nhất với vẻ mặt đen như đáy nồi, phất tay áo rời đi.

Quận chúa Lý vội nháy mắt liên tục với Diệp Quân Chỉ.

Muội muội à, tạm thời đừng bận tâm đến họ Tĩnh nữa, cơ hội tốt thế này, ta với muội bắt lấy họ Từ trước đã!

Diệp Quân Chỉ hơi chần chừ, lén liếc Từ Thanh Sơn một cái, thầm nghĩ: Gương mặt tên này khó coi thế kia, bắt về liệu có ổn không?

Tĩnh Bảo vừa ngồi vào xe ngựa, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Nói đi, nhà họ Phó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Thưa Thất gia, Dao tiểu thư bị lạc rồi!”

“Cái gì?!”

Sắc mặt Tĩnh Bảo lập tức tái nhợt: “Lạc kiểu gì?”

A Man sắp khóc đến nơi: “Người đến báo chỉ nói là tiểu cô nương bị lạc, bảo chúng ta giúp tìm người.”

“Ở đâu?”

A Man lắc đầu.

“Tam tỷ ta đâu?”

“Tam cô nương nghe nói đứa nhỏ bị mất tích, suýt chút nữa ngất đi rồi, đã đến chợ Tây tìm người rồi, Phó đại gia cũng đi luôn rồi.”

“Tổng cộng phái bao nhiêu người?”

“Bẩm gia, người nhà họ Phó đã ra hết, người trong phủ ta trước khi nô tỳ rời đi cũng được phái đi hơn nửa.”

“Làm tốt lắm!”

Giọng Tĩnh Bảo run lên mà chính nàng cũng không để ý: “Hầu phủ đã báo tin chưa? Có trình quan chưa? Phó Thành Hề giờ đang ở đâu?”

A Man không trả lời được câu nào.

Dao tiểu thư là mạng sống của Tam cô nương, nếu thật sự xảy ra chuyện, Tam cô nương e là sống không nổi. Nàng chỉ nghĩ được một việc duy nhất, mau chóng tìm Thất gia về nghĩ cách, đâu còn tâm trí mà hỏi rõ từng chuyện.

“Cao thúc, dừng xe!”

Vừa kéo cương, ngựa hí vang.

Tĩnh Bảo lập tức nhảy xuống xe: “A Man, ngươi lập tức đến Hầu phủ báo tin, nhờ Hầu gia hỗ trợ tìm người.”

A Man hoảng hốt: “Thế còn gia?”

“Ta với A Nghiễn đến chợ Tây tìm người.”

“Thất gia, không ổn!”

A Nghiễn chợt lên tiếng: “Đã có nhiều người đến chợ Tây rồi, gia mà đến đó cũng chẳng giúp được gì. Chi bằng đến Phó phủ tọa trấn, đòi người!”

Ánh mắt Tĩnh Bảo chợt trở nên sắc bén.

Dao tiểu thư là do Phó Thành Hề dẫn đi xem hội đèn, phía sau còn có nhũ mẫu đi theo, sao lại có thể bị mất?

Là vô tình?

Hay là có người cố ý?

Là cậu ruột duy nhất của Dao Dao, giữ vững thế trận, đòi người mới là chuyện nàng nên làm.

Tĩnh Bảo lập tức quyết định: “Đi, đến Phó phủ!”

Tây thị lúc này đông nghịt người.

Cố Trường Bình đi trên phố chợ Tây cùng Tô Bỉnh Văn, mỗi người nắm một tay Tô Niệm Mai.

“Cha, con muốn cái đèn hình thỏ kia kìa, cái to nhất ấy.”

Tô Bỉnh Văn bất đắc dĩ cười, trên phố đèn gì cũng có, thế mà con trai năm nào cũng chỉ thích mỗi đèn hình thỏ.

“Hay là năm nay mình đổi loại khác nha?”

“Không đâu!”

Tô Niệm Mai lắc đầu nguầy nguậy: “Con chỉ muốn đèn hình thỏ, vì mẹ tuổi Mão mà!”

Tô Bỉnh Văn khựng lại, rồi bật cười: “Được rồi, đợi cha đi mua! Con nắm chặt tay tiên sinh, đừng buông ra đấy!”

Cố Trường Bình cố ý thở dài: “Cha con chẳng yên tâm với ta chút nào.”

Tô Niệm Mai hếch mũi đắc ý: “Cha con thương con mà.”

“Ta chẳng lẽ không thương con?”

“Tiên sinh lúc nghiêm mặt dữ lắm đó!” Tô Niệm Mai bất ngờ chỉ tay: “Tiên sinh, nhìn kìa, là ngoại tổ phụ con!”

Cố Trường Bình ngẩng nhìn, quả nhiên là Mai Giang Thanh.

Mai Giang Thanh cao lớn uy nghiêm, bên hông đeo kiếm dài, toàn thân toát lên khí thế lạnh lùng khó gần, sau lưng còn có hai thị vệ mang đao đi theo.

Hôm nay là lễ Thượng Nguyên, toàn thành ra đường, binh mã tư quản lý cả chín thành, ngay cả Tổng chỉ huy như ông ta cũng phải ra tuần tra.

“Mai đại nhân!”

“Trường Bình!”

Ánh mắt Mai Giang Thanh dịu đi, xoa đầu cháu ngoại: “Sao chỉ có con với Niệm Mai, cha nó đâu rồi?”

Cố Trường Bình cười trả lời: “Đi mua đèn cho Niệm Mai rồi ạ!”

Mai Giang Thanh lấy ra hai lượng bạc, nhét vào tay Tô Niệm Mai: “Ngoại tổ phụ không ở bên cháu được, cháu tự mua đồ ăn ngon, đồ chơi vui nhé. Nhớ nắm tay tiên sinh cho chặt, đừng chạy lung tung, coi chừng bị kẻ xấu bắt cóc đấy.”

“Biết rồi ạ!” Tô Niệm Mai vui vẻ nhận bạc, cười tít mắt.

Cố Trường Bình nói: “Đứa nhỏ này ngoan lắm, Mai đại nhân cứ yên tâm.”

Mai Giang Thanh thở dài: “Ngoan cũng chẳng ích gì, dạo này người ta ngày càng táng tận lương tâm. Vừa rồi còn có một đứa bé mới tròn tuổi bị bắt mất.”

“Nhà ai vậy?” Cố Trường Bình tiện miệng hỏi.

Mai Giang Thanh trả lời: “Cũng có chút liên quan đến ngươi, là cháu gái bên ngoại của học trò ngươi, tiểu cô nương nhà Phó Thành Đạo, Phó đại nhân ở Thượng Lâm viện.”

“Sao lại là con bé đó?” tim Cố Trường Bình chợt thót lên “Mai đại nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Đứa bé ban đầu được cha bế, sau hai đứa con trai lớn muốn mua đèn, cha nó bèn giao con bé cho nhũ mẫu phía sau. Vừa quay lại sau khi mua đèn, người lớn lẫn đứa nhỏ đều biến mất.”

Mai Giang Thanh thở dài: “Ngươi nói xem, chuyện này có sốt ruột không cơ chứ!” 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.