Tĩnh Bảo cố nén nước mắt vào trong hốc mắt.
“Ta có lúc thấy xót tỷ ấy, có lúc lại giận n tỷ ấy, cũng có lúc hận tỷ ấy không thể mạnh mẽ lên… Ta luôn mong tỷ ấy sống cho đường hoàng, dẫu có không sinh được con trai cũng không sao.
Nhưng ta không phải là tỷ ấy. Ta từ nhỏ đã được bao người vây quanh, dõi theo, ta không thể… không thể cảm nhận được cái cảm giác sống như một cái bóng là thế nào.
Giữa trưa nay, tỷ ấy còn chúc ta sinh nhật vui vẻ.
Quà sinh nhật hằng năm, tỷ ấy chưa từng mang đến tận tay ta như đại tỷ hay nhị tỷ, lúc nào cũng lặng lẽ nhờ người đưa tới…
Nhưng ta biết, tỷ ấy có lòng… tỷ ấy thật sự có lòng!”
Nước mắt Tĩnh Bảo không nén nổi nữa, trào ra như vỡ đê.
Lời nàng lộn xộn, chẳng theo hàng lối nào, chính nàng cũng không rõ bản thân đang nói gì.
Phải làm sao đây!
Cái vết nứt ấy vừa hé ra, dù nhỏ thôi, cũng đủ để nàng dốc hết nỗi lòng với người mình yêu quý nhất, bộc lộ sự yếu đuối.
Trước một Tĩnh Bảo như vậy, Cố Trường Bình đã đem hết sự dịu dàng của kiếp này, thậm chí cả kiếp trước ra để dỗ dành nàng.
“Không phải lỗi của ngươi, ngươi đã làm rất tốt rồi, thật sự không ai có thể làm tốt hơn ngươi nữa đâu!”
Hắn vừa nói, vừa lấy ngón tay lau khóe mắt nàng: “Đừng khóc nữa, ngoan...”
Tĩnh Bảo chìm trong nỗi buồn, hoàn toàn không nhận ra trong chữ “ngoan” ấy, chất chứa bao nhiêu tình cảm có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904763/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.