Tĩnh Bảo bị người ta lôi dậy khỏi giường, người lôi nàng là A Man.
A Man mặt mày hoảng hốt, lắp bắp: “Thất, Thất gia… cái đó… tiên, tiên sinh đến rồi, nói… nói là muốn mượn… mượn…”
“Tại sao ngươi lắp bắp thế?” Tĩnh Bảo ngái ngủ hỏi: “Muốn mượn cái gì cơ?”
“Mượn nhà tắm!”
“Ai mượn?”
“Cố tiên sinh!”
“Cái gì?!”
Tĩnh Bảo lập tức giật mình tỉnh táo, nhảy bật khỏi giường: “Người đâu rồi?!”
“Ở trong viện nhà mình đó!”
Tĩnh Bảo vội vàng bước xuống giường, vừa chạm đất ngực đã nhấp nhô vài cái, mới nhận ra tấm vải trắng trên ngực vẫn chưa quấn lên, không dám kêu to, chỉ tay về phía tấm vải trắng treo trên giá áo, cuống cuồng la: “Mau, mau, mau!”
Chủ tớ hai người luống cuống tay chân quấn vải, mặc áo quần, rồi chạy ào ra viện…
Chỉ một cái liếc mắt, Tĩnh Bảo lập tức sững người.
Trước mặt nàng, Cố Trường Bình toàn thân ướt sũng, tóc vẫn còn nhỏ nước. Tiếp xuống là đường nét khuôn mặt đẹp đẽ nhất của hắn, khác hẳn với vẻ thâm sâu thường ngày, giờ đây lại thoáng chút tiêu điều, mệt mỏi.
Chưa kịp suy nghĩ, Tĩnh Bảo đã buột miệng: “A Man, mau chuẩn bị nước nóng, để tiên sinh tắm! Tiên, tiên sinh, người có lạnh không?”
“Lạnh!” Cố Trường Bình đáp.
Tiên sinh nói mình lạnh!
Vậy thì…
Tĩnh Bảo cởi áo choàng trên người xuống, kiễng chân khoác lên cho hắn: “Sao người lại để bị mưa dầm thế này?”
Cố Trường Bình kéo chặt áo choàng lại, trả lời chẳng ăn nhập gì: “Ngâm mình xong, có thể ăn một bát mì chay ở Lầu Ngoại Lâu không?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904789/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.