Cao Chính Nam bị hỏi đến nghẹn họng, nghĩ một lát, chỉ thốt ra hai chữ: “Không còn mặt mũi!"
Tĩnh Bảo nhướng mày: “Vậy tỷ phu muốn gặp không?"
Cao Chính Nam ảm đạm trả lời: “Cho dù gặp rồi... cũng chẳng biết phải nói gì."
"Tỷ phu ở lại dùng cơm, Khổng thị là nữ quyến, không thể tiếp đãi, Uông Nhị gia lại chắc chắn phải ngồi cùng, vậy thì chi bằng khỏi ăn còn hơn!" Tĩnh Bảo ngừng một chút, lại nói tiếp: “Tỷ phu, chuyện của lão thái phu nhân, ta nhất định sẽ cho huynh và nhà họ Cao một lời giải thích rõ ràng. Xin hãy chờ ta ít ngày."
Cao Chính Nam thoáng giật mình: “Nhược Khê đã nói với đệ rồi sao?"
"Ừ!"
Tĩnh Bảo cười nhạt: “Chuyện đến nước này, tất cả đều do một tay bà ta gây ra. Ta không phải loại người lấy đức báo oán. Đợi sau khi ta thi điện xong, công việc ổn định, có thời gian rảnh, sẽ tính sổ với bà ta, nợ mới nợ cũ, tính từng món một!"
"Ta cần làm gì không?" Cao Chính Nam hỏi.
Tĩnh Bảo trả lời: “Khi thời cơ đến, chắc chắn sẽ cần tới tỷ phu."
Cao Chính Nam: “Vậy thì cứ nói một tiếng là được. Lần này ta đúng là nuốt phải hoàng liên mà không kêu nổi, làm gì cũng không đúng, trong lòng giận lắm rồi!"
Tĩnh Bảo đứng dậy, nghiêm túc khom mình với Cao Chính Nam: “Tỷ phu, ta biết vì thể diện của Nhị tỷ mà huynh đã giấu chuyện của lão thái phu nhân với các bậc trưởng bối và huynh đệ nhà họ Cao. Ta thay Nhị tỷ cảm ơn huynh."
"Cùng một nhà,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904808/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.