"Ngươi giữ cái khăn tay ấy làm gì..."
Tĩnh Bảo liếc sang người bên cạnh, mỉm cười: “Bán lấy tiền chứ sao. Khăn tay của tiên sinh dạy ra Trạng nguyên với Thám hoa, thế nào cũng đáng bảy, tám mươi lượng bạc!”
Tiền Tam Nhất còn đang há hốc mồm vì câu đó thì lại nghe Tĩnh Bảo nói tiếp: “Thật ra bảy, tám trăm lượng ta cũng chẳng bán. Giữ lại chỉ để làm kỷ niệm thôi. Phải không, tiên sinh?”
Nàng nhìn Cố Trường Bình, ánh mắt vừa ngoan ngoãn vừa trêu ghẹo, thật khó phân biệt là nam hay nữ.
Không ai biết trong lòng Cố Trường Bình lúc này đã gần như tan vỡ.
Đúng là yêu tinh!
Ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn đã tự thấy kinh hãi.
Trong tuồng thường hay ví cảnh nam nữ ân ái như "yêu tinh giao đấu", bản thân hắn tự cho mình thanh cao, luôn giữ mình trong sạch, vậy mà giờ lại...
Chắc là vì kìm nén quá lâu rồi!
“Đã là kỷ niệm thì giữ lại đi.” Hắn nhét khăn tay vào tay nàng, rồi gắp thêm một đũa thức ăn cho nàng, khéo léo chuyển chủ đề: “Nương nương bảo ngươi nhắn gì với ta?”
Tĩnh Bảo giấu nỗi thất vọng vào sâu trong mắt: “Nương nương nói, hoàng thượng trân quý tài học của tiên sinh, cho phép phục chức. Mong tiên sinh từ nay ăn nói cẩn trọng, chớ phụ lòng yêu hiền trọng sĩ của hoàng thượng!”
Cố Trường Bình gật đầu tỏ ý đã rõ.
Thấy sắc mặt hắn không hề dao động, trong lòng Tĩnh Bảo chẳng rõ là chua xót hay ngọt ngào, chỉ cảm thấy có một loại nôn nao không ngừng dâng lên.
Nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904828/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.