Từ nhỏ đến lớn, Phó Thành Hề chưa từng bị đánh, lúc này bị tát sững người, hoàn toàn ngơ ngác.
Tĩnh Bảo đứng dậy, bước đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ta ngoài việc cậy thế h**p người thì chẳng giỏi cái gì khác cả. Nhưng làm sao bây giờ, cái ‘thế’ của ta nó to thật đấy!”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn hai vị tỷ phu là Ngô và Cao.
Ngô Thành Cương đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho câm nín. Cao Chính Nam thấy y đứng bất động, cũng bất chấp vai vế, vội nói: “A Bảo, đệ muốn làm gì, tỷ phu đều ủng hộ. Nhà họ Cao tuy không phải là danh gia vọng tộc, nhưng muốn đạp đổ một nhà họ Phó cũng đâu có khó khăn gì!”
Ngô Thành Cương hoàn hồn lại, vội vỗ ngực nói: “A Bảo, đệ cứ nói đi, muốn tỷ phu làm gì?”
“Thất gia!”
Mã Thừa Dược đặt chén trà xuống: “Mã gia là thế gia y học, trong cung có bao nhiêu quý nhân đều quen biết, nếu thật sự phải liều mạng, Thất gia cũng chẳng cần phải sợ!”
“Tên khốn nạn, ngươi nghe thấy chưa? Bây giờ ta có người có thế, giết ngươi dễ như đạp chết một con kiến, ngươi lấy cái gì mà chống đối ta? Đấu với ta?”
Phó Thành Hề ngẩng đầu lên, trừng mắt độc địa nhìn Tĩnh Bảo.
“Ngươi dám nhìn ta bằng ánh mắt đó thêm lần nữa xem!”
Ánh mắt Tĩnh Bảo đầy sát khí, nàng liếc A Nghiễn một cái, A Nghiễn lập tức rút dao găm khỏi vỏ, cười nhạt: “Ta đếm đến ba... một... hai... Ba...”
“Thất gia! Thất gia!”
Đinh thị nhào lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904841/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.