"Huynh đệ? Ta không có thứ huynh đệ như ngươi!"
Nắm đấm của Phó Thành Đạo bất ngờ giáng xuống, từng cú một, như phát điên.
Vệ di nương thấy tứ gia bị đánh lăn lộn dưới đất, đâu còn để ý đến chuyện gì nữa, lao tới đẩy Phó Thành Đạo ra, mồm la toáng: “Ngươi là đồ gian phu mà còn dám đánh tứ gia? Nếu không phải ngươi dan díu với tứ phu nhân, tứ gia có đến mức này không?"
“Bốp!”
Tiếng bạt tai giòn tan khiến ai nấy lạnh cả sống lưng.
"Tiện nhân!"
Phó Thành Đạo mắt đỏ rực, gằn từng chữ: “Ngươi dám nói thêm nửa câu, ông đây sẽ giết ngươi!"
"A trời ơi, đại gia sắp giết người rồi!"
Đinh thị thấy người nhà đánh nhau, trợn mắt, ngửa đầu ngất xỉu thẳng cẳng ra sau.
"Mẹ!"
"Phu nhân!"
Mã Thừa Dược vội lao tới, bắt mạch, bấm nhân trung, hét toáng: “Mau lấy kim đến đây!"
Căn phòng lập tức náo loạn.
Không ai chú ý rằng, ngoài cửa, có hai nha hoàn đang dìu Tĩnh Nhược Tụ gần như hấp hối, lạnh lùng nhìn tất cả.
"Tam nha đầu!"
Lục thị mắt tinh lập tức nhận ra, kinh hãi hỏi: “Sao con lại đến đây?"
Mọi người đều giật bắn mình, quay đầu nhìn, không phải là Tĩnh Nhược Tụ vừa thoát chết trong gang tấc đó sao?
Chỉ thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, tóc búi không lệch lấy một sợi, chỉ là sắc mặt và đôi môi trắng bệch, còn nhợt hơn cả quỷ.
Hai chị em Tĩnh Nhược Tố, Tĩnh Nhược Khê lập tức nhào tới, nước mắt ngắn dài, đỡ nàng ngồi xuống.
Tĩnh Nhược Tụ vừa ngồi vững, ánh mắt lập tức nhìn về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904842/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.