Phó Thành Đạo đứng yên tại chỗ, tiễn mắt trông theo nàng đi xa.
Gió thu se lạnh, cuốn lấy chiếc áo choàng đỏ thẫm của nàng, như một ngọn lửa bùng lên.
Hắn chợt nhớ đến mấy năm trước, khi nàng từ phủ Lâm An gả vào nhà họ Phó, cũng đi đường thủy, cả người vận áo đỏ, được người dìu xuống thuyền.
Tóc xanh, má hồng, tuổi xuân phơi phới.
Giờ thì… mọi thứ đều đã đổi thay, đúng là một giấc mộng phù du!
Giấc mộng của nàng đã tỉnh rồi, còn của ta thì sao?
Phó Thành Đạo tự hỏi chính mình.
Nhưng không có câu trả lời.
“Phó đại ca, cảm ơn huynh đã tiễn tỷ ấy, nổi gió rồi, quay về thôi.”
Phó Thành Đạo chớp mắt mạnh một cái, ngoảnh đầu nhìn Tĩnh Bảo, mệt mỏi nói: “Tĩnh huynh đệ, đệ về trước đi, ta muốn đứng thêm chút nữa.”
Trong ánh mắt hắn chất chứa ngàn vạn nỗi đau, không cách nào che giấu.
Tĩnh Bảo liếc nhìn ánh mắt ấy, không bước đi, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.
Nỗi đau ấy, nàng từng nếm trải.
Một bên là gia tộc, người thân, trách nhiệm, nghĩa vụ; một bên là người khắc sâu trong lòng. Từ bỏ bên nào, cũng đau như bị lột da róc thịt.
“Mía ngọt không mọc hai đầu.” Nàng thì thầm: “Phó đại ca, đã lựa chọn rồi thì đừng quay đầu lại, lưỡng lự do dự không chỉ dày vò bản thân, mà còn khiến người khác cũng đau lòng theo.”
Phó Thành Đạo hơi ngẩn người, chua xót nói: “Thất gia, với thân phận như ta… còn có đường để lựa chọn sao?”
“Nếu dám liều, thì còn đường!” Tĩnh Bảo cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907373/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.