Phó Thành Đạo quay người xuống ngựa, quăng dây cương sang một bên, sải bước đi về phía hai chị em.
Mỗi bước đi của hắn như có tảng đá đập vào ngực, đau đớn vô cùng, nàng sắp trở về phương Nam rồi.
“Nghe nói Tam cô nương và Nhất Ninh sắp trở về phương Nam, ta đến tiễn một đoạn.”
Vừa mở miệng, giọng nói đã khàn đi.
Tĩnh Bảo nhìn quầng thâm nơi đáy mắt Phó Thành Đạo, thở dài trong lòng: “Hai người nói chuyện trước đi, ta ra ôm Nhất Ninh một lát, con bé cứ bám lấy ta không chịu rời.”
Có những chuyện, cần phải nói rõ ràng.
Dứt khoát một lần cũng tốt.
Tĩnh Bảo vừa rời đi, Tĩnh Nhược Tố lập tức cúi đầu quay mặt đi chỗ khác, bàn chân cũng âm thầm lùi nửa bước, kéo giãn khoảng cách với Phó Thành Đạo.
Chỉ một hành động ấy thôi mà khiến Phó Thành Đạo người ngoài trông vào vẫn ôn hòa ổn trọng bỗng dâng lên một nỗi ấm ức khó diễn tả.
Như là vì bản thân, lại như là vì nàng.
Hắn cưới Triệu thị, là do cha mẹ định đoạt, do bà mối làm chủ.
Đêm tân hôn, vừa vén khăn đỏ lên mới biết người sẽ gắn bó suốt đời này là ai.
Triệu thị không phải người hắn mong muốn, nhưng hắn vẫn phải cùng nàng chung giường chung gối, sinh con đẻ cái, dù lòng đã sớm không còn cùng hướng.
Là trưởng tử của nhà họ Phó, gánh vác gia môn là vận mệnh của hắn.
Ban đầu nghĩ rằng chỉ cần mẹ con nàng sống yên ổn, không lo ăn mặc, thì những tâm tư bẩn thỉu này cứ giữ lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907372/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.