Tĩnh Bảo tiễn ba người họ đi xong, bèn cưỡi ngựa thẳng đến phủ Trưởng công chúa.
Trời đêm lạnh đến mức khiến người ta tê buốt tận xương, lúc gặp được Cao Triều, môi nàng đã tím tái, tay chân lạnh ngắt.
Hơ lửa một lúc, nàng kể lại mọi chuyện với Cao Triều. Vị mỹ nhân đang uể oải kia lập tức nổi giận.
“Chuyện gì cơ? Đúng lúc này ngươi lại định quay về à?”
Tĩnh Bảo hơi cúi đầu, nở một nụ cười khổ: “Ta tính rồi, đi một vòng nhanh nhất cũng mất một tháng. Ngươi chịu đựng được không?”
Chịu được không?
Cao Triều nghe ba chữ này, suýt nữa thì phát điên.
Tĩnh Thất đã đi, Cố Trường Bình cũng không có ở phủ, Giang Nam thì không rõ tình hình ra sao… Tất cả gánh nặng đều đổ lên vai y.
Y không thể chịu nổi!
“Dù không chịu nổi thì cũng phải chịu, lúc này mà ta không về, mẹ ta sẽ bị ép chết mất.” Tĩnh Bảo ảm đạm nói: “Chuyện của tiên sinh, ta sợ hắn lo, nên tạm thời chưa nói, nếu hắn có hỏi thì phiền ngươi nói giúp một tiếng.”
Cao Triều: “…”
Tĩnh Bảo: “Sáng mai ta sẽ xin nghỉ ở Mật Thư đài, rồi lập tức lên đường, cũng coi như đi sớm về sớm. Nếu kinh thành có chuyện gì gấp…”
Tĩnh Bảo chắp tay vái ba cái lên trời: “Trời cao phù hộ, xin đừng có chuyện khẩn cấp gì… Ê, Cao mỹ nhân, sao ngươi không nói gì vậy?”
“Biến đi, biến hết đi cho ta! Tốt nhất là đi rồi đừng bao giờ quay về!”
Giọng điệu của Cao mỹ nhân vừa gắt gỏng vừa dữ dằn: “Một lũ chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907376/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.