Tiểu Cửu quay về rất nhanh.
“Gia, tiên sinh vẫn chưa về, Tề Lâm giả làm ngài ấy, đang giảng bài.”
“Chưa về ư?”
Ngọn lửa trong lòng Cao Triều bùng lên, như thiêu cháy đầu lưỡi, nhưng hắn vẫn cố nuốt xuống.
Tại sao vẫn chưa về?
Là gặp chuyện gì rồi, hay còn nguyên nhân nào khác?
Tim Cao Triều như bị treo lơ lửng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có hắn mới biết bản thân đã sốt ruột đến mức nào.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.
Tiểu Cửu nhìn chủ tử ra hiệu một cái, bèn nhanh chóng chạy ra mở cửa cái “rầm”, khiến người bên ngoài giật bắn mình.
“Cao Phủ Trấn có ở đây không?”
Người này Tiểu Cửu nhận ra, là một đầu mục nhỏ trong ti Tình Báo, dáng người thấp bé, diện mạo tầm thường.
“Là Lý Bình à, vào nói chuyện đi.”
Lý Bình dáo dác nhìn ra sau mấy lần rồi mới vào phòng, bước đến trước mặt Cao Triều, hạ giọng nói: “Vừa nhận được một tin tức, một trăm lượng, muốn nghe không?”
Ngũ quan của Cao Triều hơi mang vẻ mềm mại, nhưng khi nổi giận lại toát ra khí thế không ai sánh bằng.
“Một trăm lượng? Mẹ nó, ngươi định cướp à? Bình thường ông đây mời các ngươi ăn chơi, các ngươi gọi ta là huynh đệ, hóa ra toàn là giả tình giả nghĩa!”
“Cao gia đừng giận mà!” Lý Bình cười nịnh, cúi đầu khom lưng tiến lại gần: “Giả tình giả nghĩa nên tin tức này ta mới không muốn cho không, tiền trao tay, hàng trao tận nơi, sòng phẳng thì lần sau mới còn có cơ hội. Ngài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907378/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.