🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phủ Cẩm Y vệ, cửa lớn mở toang.

Tĩnh Bảo đeo theo một túi thuốc lớn, bước sau Tạ Thái y, hai người được hai Cẩm Y vệ dẫn đường đi vào trong.

Cuối cùng cũng đến một viện vắng vẻ, trong viện có không ít Cẩm Y vệ đang đứng, người đứng đầu chính là Kỷ Cương với vẻ mặt nặng nề.

Ánh mắt Kỷ Cương đảo qua Tạ Thái y, rồi dừng lại trên tiểu nha đầu đi cạnh ông.

“Tạ Thái y, tiểu nha đầu này là…”

“Là tiểu đồng sắc thuốc của con gái ta, chuyên lo việc sắc thuốc bưng nước.”

Tạ Thái y thở dài: “Bệnh tình ấy mà, ba phần do y, ba phần do thuốc, bốn phần còn lại phải xem ý trời. Sắc thuốc cũng là một tay nghề, khi nào nên dùng lửa to, khi nào hạ nhỏ, thuốc phát huy được bao nhiêu hiệu quả… đều có quy luật cả…”

Kỷ Cương cau mày, xua tay tỏ ý ông đừng nói nhiều, cứu người mới là quan trọng nhất.

Tạ Thái y bèn ngậm miệng.

Một chủ một tớ trước sau bước đến cửa phòng. Khi Tạ Thái y đặt một chân bước qua bậc cửa, ánh mắt ông liếc về phía tiểu đồng sắc thuốc.

Không ngờ tiểu đồng ấy cũng đang nhìn ông, môi mấp máy, lặng lẽ nói hai chữ: “Cảm ơn.”

Quỷ quyệt thật!

Tạ Thái y cười nhạt, chân còn lại cũng bước qua.

Quỷ tha ma bắt ai nghĩ ra trò này, để Thám hoa lang cải trang thành nữ! Mà nói không ngoa, giả cũng giống thật!

Thịnh Nhị bước đến, lặng lẽ che chắn ánh nhìn của Kỷ Cương về phía hai người: “Lão đại, chúng ta không thể bỏ qua cho đám khốn kiếp bên Hình bộ được.”

Kỷ Cương thu ánh mắt lại, trả lời: “Giờ chưa phải lúc tính chuyện đó.”

Thịnh Nhị trầm ngâm một chút, nói: “Dù chưa tính bây giờ, nhưng nhỡ đâu… ta vẫn nên giữ lại một phần đề phòng.”

Kỷ Cương động lòng: “Ngươi ở lại trông chừng nơi này, ta vào cung một chuyến.”

Thịnh Nhị cố ý nói: “Giờ này Hoàng thượng e là đã nghỉ rồi.”

Kỷ Cương trả lời: “Ta tìm Vương Công công, trước tiên lập một hồ sơ ở chỗ ông ấy, phòng khi có chuyện, chúng ta còn có thể dồn trách nhiệm sang đó.”

Thịnh Nhị giơ ngón cái: “Lão đại anh minh!”

Kỷ Cương vừa rời viện, Thịnh Nhị lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh đám Cẩm Y vệ rồi nói: “Các ngươi cũng đừng đứng đây hết, lui về nghỉ ngơi đi, để lại hai người canh ngoài cửa là được, nơi này để ta trông.”

“Bên lão đại thì sao…”

“Cứ nói là ta đồng ý.”

Tạ Thái y vào phòng, thấy con gái ngoài sắc mặt hơi tái nhợt thì không có gì khác lạ, lúc này mới yên tâm.

Tạ Lan nhỏ giọng thuật lại sơ qua tình hình, Tạ Thái y lập tức bước tới bắt mạch, chỉ trong chớp mắt, ông đã rút tay về.

“Trong toa thuốc thêm vài vị thuốc mạnh xem có hiệu quả không.”

“Cha, thân thể hắn vốn yếu sẵn, thêm thuốc mạnh vào…”

“Có chịu nổi hay không, còn phải xem số mạng hắn thế nào. Còn nước còn tát.”

Tạ Thái y nhanh chóng kê đơn, đưa cho Tạ Lan: “Ta sẽ giúp hắn nắn lại xương, Thất nha đầu, qua đây phụ một tay.”

Thất nha đầu?

Từ đâu ra thế?

Tạ Lan lúc này mới để ý thấy cửa có một người đứng đó, mặc áo vải thô, tóc búi gọn, dùng một cây trâm gỗ cài lại.

Tạ Thái y sợ con gái buột miệng, vội cúi người thì thầm bên tai nàng mấy câu.

Tạ Lan cụp mắt, không lộ chút biểu cảm nào, chốc lát sau cố ý hướng ra ngoài cửa sổ nói lớn: “Đã có nó đến rồi thì ta ra ngoài hít thở chút, mệt chết đi được.”

Trên giường, thân ảnh gầy gò ấy như ngọn lửa cháy rừng, một đường thiêu đốt tâm can Tĩnh Bảo.

Nàng bước tới, quỳ xuống bên giường, nhẹ nhàng vén mái tóc đẫm mồ hôi lạnh ra, một gương mặt tái nhợt tột độ hiện ra.

Nàng ngây người nhìn, có gì đó trong lòng như trào dâng mãnh liệt, ngăn không nổi, ép cũng không xong.

Nàng biết đó là nước mắt.

Hắn lẽ ra phải là một công tử cao quý nhất nhân gian, lại vì xuất thân quá mức hiển hách mà bị giáng vào bụi đất.

Hai mươi mấy năm treo mình bên ranh giới sống chết, bị một ả đàn bà điên hành hạ đến thân tàn ma dại, giữa đầy rẫy bụi gai vẫn từng bước âm thầm mở đường vì huynh đệ, cuối cùng lại bị chính người thân cận nhất đâm sau lưng…

Lang vương nơi hoang dã, một khi rơi vào tay kẻ địch, kết cục chỉ còn là cái chết.

Nước mắt Tĩnh Bảo rơi như mưa, nàng chợt hận mình quen hắn quá muộn, càng hận bản thân vì cái thân phận “Thất gia” kia mà để lỡ bao nhiêu tháng năm.

Giá như có thể ở bên hắn sớm hơn, thì tốt biết bao!

Tĩnh Bảo cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nứt nẻ, vấy bẩn của Cố Trường Bình, rồi quay sang Tạ Thái y, dập đầu ba cái vang dội.

Cầu xin ông cứu chàng.

Dù phải trả giá thế nào, dù phải làm gì cũng được.

Chỉ cần chàng sống!

Ta chỉ cầu chàng sống!

Một giọt nước mắt không kịp ngăn rơi xuống, đậu trên giày Tạ Thái y. Ông nghẹn ngào thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

Trong đêm giá lạnh, có người vì người trong lòng mà quỳ gối dập đầu, có người lại giục ngựa phóng đi trong mưa tuyết.

Móng ngựa tung bụi mù, xé tan màn đêm yên ắng.

Trên lưng ngựa, Tiểu Thất ngoái đầu nhìn Trạng nguyên lang.

Sắc mặt hắn căng thẳng, hai đêm không ngủ, dưới mắt đã sẫm màu.

Suốt dọc đường đi, hắn gần như không nói gì, toàn thân như đang bước vào trạng thái chiến đấu.

Tiểu Thất từng thấy hắn mặt dày lừa tiền, thấy hắn nói năng lắt léo, thấy hắn đùa giỡn người ta, chỉ duy nhất chưa từng thấy bộ dạng hắn đề phòng đến vậy.

“Gia à, nghỉ chút đi!”

“Nghỉ một lát thôi!”

Tiền Tam Nhất bật khỏi lưng ngựa, xoa xoa cái mông ê ẩm, khập khiễng đi tới bên gốc cây khô.

Tới nơi, hắn ngồi phịch xuống, ngồi không thoải mái bèn nằm hẳn ra.

“Ta chợp mắt một khắc thôi, một khắc sau nhớ gọi ta dậy.”

“Rõ!”

“Mệt chết gia rồi!”

Tiền Tam Nhất lẩm bẩm một câu, vừa nhắm mắt, đầu vừa nghiêng qua lập tức chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, hắn, Cao Triều và mấy huynh đệ nướng thịt ăn ở rừng bia mộ.

Thịt thơm thật, nạc mỡ vừa vặn;

Rượu cũng vừa miệng, uống vào một ngụm, bụng như bốc lửa.

Tiền Tam Nhất khoan khoái l**m môi, thầm nhủ: “Đời người thế này mới đáng sống!”

Bỗng dưng, có người lấy mất chén rượu trong tay hắn.

Tiền Tam Nhất giật mình mở mắt, bèn thấy ngay trước mặt mình, cách không đến ba tấc, là một đôi mắt đang nhìn chằm chằm.

Ta… má nó…

Tiền Tam Nhất lập tức nhắm tịt mắt lại.

Sao lần nào ăn thịt uống rượu cũng bị cái lão già Tịch Thái An bắt gặp thế này!

Không đúng!

Tịch Thái An đâu có ánh mắt hung dữ thế kia.

Tiền Tam Nhất rùng mình, chợt mở mắt ra lần nữa.

Không phải Tịch Thái An!

Cũng không phải mơ!

Là một đại hán khoác giáp sắt đầy người.

Gã kia tay cầm một con dao găm sáng loáng, lưỡi dao kê ngay cổ hắn, chỉ cần tiến thêm nửa tấc thôi là đứt!

Cướp sao!

Tiền Tam Nhất lập tức đưa ra phán đoán mà hắn cho là đúng đắn nhất.

Thế là, hắn ho khan mấy tiếng, cánh mũi phập phồng.

“Huynh đài, cướp của hay cướp sắc? Nếu là của, ta quý tiền như mạng; nếu là sắc, thân ta tuy nhúng bùn mà không nhiễm, chỉ thích đàn bà thôi.

Giết ta, huynh đài sẽ mang một mạng người trên lưng, Hình bộ, Đại Lý tự, Cẩm Y vệ đều không tha cho huynh, từ nay phiêu bạt giang hồ, không đáng đâu. Hay là… chúng ta tha cho nhau một đường?”

Nói xong, hắn phát hiện người kia đang dùng ánh mắt đầy khó tả nhìn hắn.

Cái kiểu ánh mắt ấy như đang nói: Người này chắc là đầu óc có vấn đề.

“Thế này nhé, mỗi người nhường một bước.” Tiền Tam Nhất nuốt nước miếng: “Ta có huynh đệ tên là Tĩnh Thất, tên nhóc đó tiền nhiều như nước, muốn bao nhiêu cứ nói, ta viết giấy nợ, ngày nào huynh vào kinh thì cứ tìm hắn mà đòi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.