Lục Hoài Kỳ vừa rời đi, Tĩnh Bảo lập tức đứng lặng bên cửa sổ rất lâu không nhúc nhích.
A Man vén rèm bước vào, nhìn bóng lưng của gia một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Gia, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, đi tắm rửa thôi.”
“Biết rồi.”
Tĩnh Bảo đáp một tiếng, nhưng chân vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Trong lòng A Man thầm thở dài.
Cao công tử và Tiền công tử chỉ sợ không biết, gia mỗi khi ở một mình sẽ mang dáng vẻ nặng trĩu tâm sự thế này, lời nói cũng ngày càng ít đi.
Tĩnh Bảo tắm rửa sạch lớp bụi bặm, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy trong phòng đã có thêm một người là Tĩnh Nhược Khê, người vừa bị Lục Hoài Kỳ đuổi đi.
Tĩnh Nhược Khê có bao nhiêu lời muốn nói, thật sự không đợi được đến ngày mai.
Nàng đứng dậy, đón lấy khăn trong tay A Man, nói: “Ngồi xuống đi, nhị tỷ giúp muội lau tóc.”
Tĩnh Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tĩnh Nhược Khê cầm lấy một lọn tóc đen, bọc trong khăn rồi từ tốn lau khô từng chút một.
“Tiểu Bảo, sau này muội tính thế nào?”
“Chờ hôn sự của Tần Sinh xong xuôi, muội sẽ về phủ Lâm An ở cùng mẹ một thời gian, rồi thu xếp lại chuyện trong nhà.”
“Ta không hỏi chuyện đó.”
Tĩnh Nhược Khê nhìn đứa em của mình với ánh mắt đầy thương xót.
Mười mấy năm đèn sách khổ học, cứ tưởng đỗ Thám hoa, vào Hàn Lâm Viện rồi sẽ thuận buồm xuôi gió, ai ngờ người tính không bằng trời tính.
Bị vĩnh viễn không bổ nhiệm đồng nghĩa với quan lộ đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2907429/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.