Bõm!
Nước bắn tung tóe.
Nước hồ lạnh thấu xương tràn vào miệng, vào mũi, cả tai… Cao Triều cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều bị đập cho đau nhói.
Hắn vùng vẫy loạn xạ vài cái, chợt nắm được một cánh tay.
Trong lòng mừng rỡ như điên.
Cao Triều liều mạng bám lấy, hai tay thuận thế ôm chặt người kia, rồi mượn sức của thân thể đối phương, dồn toàn lực…
Đầu hắn ló ra khỏi mặt nước, hít được một ngụm không khí trong lành.
Lục tiểu gia bị hắn đè chìm xuống nước, nuốt một ngụm nước hồ to tổ chảng.
Trong tình thế cấp bách, hắn dồn lực vào bụng, đạp mạnh một cái, nổi lên mặt nước, nghiến răng mắng: “Mẹ nó ngươi…”
Câu chửi nghẹn ngang cổ họng.
Hai chân Cao Triều đạp lung tung, hai tay bám chặt lấy cổ hắn, chẳng khác gì một người sắp chết đuối bám được khúc gỗ cứu mạng.
Mẹ kiếp!
Tên nhóc này không biết bơi!
Trong lòng hắn run lên một cái, hét như phát điên: “Cứu mạng… cứu mạng với!
Đáng tiếc đã quá muộn.
Cho dù hắn bơi giỏi cỡ nào cũng không chịu nổi có người đè trên người. Mà người đó mặc áo gấm nặng trĩu, áo gấm gặp nước lại càng nặng hơn.
Huống hồ, Lục tiểu gia hắn bơi cũng có ra gì cho cam.
Như có một bàn tay vô hình kéo chặt lấy chân Lục Hoài Kỳ, kéo hắn và người đang bám trên người hắn cùng chìm xuống.
Cao Triều, vì bản năng cầu sinh, cũng ra sức kéo hắn chìm sâu thêm.
Đệt bà nó!
Muốn chết thì cùng chết đi!
Lục Hoài Kỳ xoay chân lên quấn ngược lấy Cao Triều, hai người cùng lúc chìm sâu xuống đáy hồ…
*
“Tỉnh rồi, Lục công tử tỉnh rồi!”
Lục Hoài Kỳ phun ra một ngụm nước, bật dậy, dùng ánh mắt đờ đẫn mờ mịt nhìn Tĩnh Bảo trước mặt.
“Ta chưa chết?”
“Diêm vương không nhận!”
“Còn hắn, Diêm vương nhận chưa?”
Một tiếng hét của Uông Tần Sinh thay Tĩnh Bảo trả lời: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Mỹ nhân tỉnh rồi!”
Mỹ nhân?
Cao mỹ nhân?
Gân xanh trên trán Lục Hoài Kỳ giật giật, hắn vùng đứng dậy.
Diêm vương không nhận? Vậy ta tiễn hắn đi, tiểu gia ta thề, phải cắn chết hắn!
“Còn muốn làm loạn?” Tĩnh Bảo gầm lên: “Lục Hoài Kỳ, ngươi hãy biết điều chút đi!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe Cao mỹ nhân bên cạnh khàn giọng kêu lên: “Tiểu Thất, Tiểu Cửu, giết tên họ Lục cho ta, mau lên, mau!””
Tĩnh Bảo suýt thì phát điên, lao vút qua, chỉ tay vào mũi Cao Triều mà mắng: “Sao không giết ta luôn đi? Các ngươi chán sống rồi hả?”
Cao mỹ nhân: …
“A Nghiễn?”
“Gia?”
“Hai người này, ai còn dám mở miệng thêm một câu, vứt luôn xuống hồ nuôi cá. Ai dám ngăn, ta cho người mổ… cái chỗ đó của hắn!”
Mọi người: … “mổ chỗ đó” là chỗ nào!?
“Tần Sinh, ngươi đi mời lang trung. Tuyết Thanh, báo cho Nhị tỷ ta, đun nước nóng, nấu gừng.”
Tĩnh Bảo quay sang Tiểu Thất, Tiểu Cửu rống: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau khiêng hai thứ mất mặt này lên xe ngựa! Lớn đầu rồi mà chẳng khác gì chó!”
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Lục Hoài Kỳ và Cao Triều cùng hắt hơi một cái, rồi run rẩy trong gió lạnh như hai con chó ướt.
Khiêng về phủ, c** q**n áo ướt, ngâm nước nóng, uống canh gừng…
Lang trung hối hả đến, chưa cần bắt mạch, chỉ nhìn sắc mặt hai người cũng đủ biết đã nhiễm hàn khí nặng, vội vàng châm cứu.
Cả buổi trời tất bật, đến tối mịt.
Nào là du hồ, nào là mỹ nữ… tất cả đều thành mây khói.
Nào ngờ chân trước lang trung vừa bước, chân sau hai tên kia đã bị sốt, sốt đến hôn mê bất tỉnh, miệng lảm nhảm.
Một người là con trai độc nhất của Trường công chúa.
Một người là ái tử của Tuyên Bình Hầu.
Chỉ cần một người xảy ra chuyện, đừng nói Cao phủ chịu không nổi, đến cả quan viên phủ Kim Lăng cũng xong đời theo.
Nhà họ Cao náo loạn cả lên, chỉ hận không thể mời hết lang trung Kim Lăng đến. Nhà họ Uông bên kia cũng bị kinh động.
Uông Tần Sinh bị cha mắng cho té tát.
Giữa mùa đông lạnh thế này mà còn đi chơi thuyền, ngươi muốn chết hả?
Tân lang đáng thương không dám cãi nửa lời, chỉ dám ôm đầu ngồi xổm trên đất, im lặng không nhúc nhích.
Tiểu Thất, Tiểu Cửu và Tuyết Thanh là thảm nhất.
Nửa đêm quỳ trong gió lạnh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: nếu chủ tử xảy ra chuyện, chúng ta tự vẫn cho rồi!
Một đêm gà bay chó sủa.
Lục Hoài Kỳ lần nữa tỉnh lại thì đã là xế chiều hôm sau.
Khuôn mặt không đến nỗi thảm không nỡ nhìn, nhưng cũng chẳng ai muốn liếc thêm lần nữa, giờ đây trắng bệch như xác chết.
“Tiểu Thất đâu?”
Mới mở miệng, giọng đã khản đặc khó nghe. Tuyết Thanh quay đi lau nước mắt, chỉ về phía cửa sổ…
Tĩnh Bảo đang tựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.
“Tiểu Thất, ta…”
“Ngươi câm miệng!”
Tĩnh Bảo dời mắt đi, Lục Hoài Kỳ nhìn theo ánh mắt ấy, mới phát hiện trong phòng còn đặt một cái giường khác.
Bên giường, Tiền Tam Nhất đang ngồi gục đầu ủ rũ.
Lục Hoài Kỳ còn đang ngơ ngác thì thấy người nằm trên giường kia đột nhiên bật dậy rồi lại ngã phịch xuống: “Má nó, sao trước mắt tối thui vậy trời!”
“Họ Cao, sao ngươi lại ở trong phòng ta!?” Lục Hoài Kỳ nổi đóa.
Cao Triều vừa nghe giọng đó cũng nổi đóa theo: “Họ Lục, sao ngươi lại ở trong phòng ta!?”
Tĩnh Bảo chắp tay sau lưng bước tới, đứng giữa hai người, vững như núi.
“Chưa chết hả? Còn thở à? Cãi nhau phí lời quá, xuống giường đánh một trận xem ai thắng nào!”
Lục tiểu gia: …
Cao mỹ nhân: …
Tĩnh Bảo nghiêng đầu về phía Lục Hoài Kỳ.
“Nhóc con, mặt mũi thì sáng sủa, mà đầu óc chỉ để làm cảnh. Cao mỹ nhân bảo ngươi nhảy hồ là ngươi nhảy, hắn mà bảo ngươi chết, ngươi cũng chết à?”
Lục tiểu gia: …
Tĩnh Bảo quay sang Cao Triều.
“Nào, diễn một đoạn “Tây Sương Ký” cho gia xem nào?”
Cao mỹ nhân: …
Tĩnh Bảo: “Diễn xuất của ngươi gánh được cả bầu trời nước Đại Tần ta rồi, đáng mừng, đáng mừng!”
Cao mỹ nhân cảm thấy mắt mình tối sầm thêm lần nữa.
Tĩnh Bảo chỉ vào Tuyết Thanh: “Ngươi, mang thuốc của họ lại đây.”
Lại chỉ Tiền Tam Nhất: “Ngươi, bê ghế lại cho ta.”
Tuyết Thanh chuồn nhanh hơn ai hết, không còn cách nào, Thất gia nổi giận khí thế cao một mét tám, hắn thấy cũng sợ.
Tiền Tam Nhất còn bê ghế nhanh hơn nữa, không dám chậm. Dù gì cũng là trưởng bối tương lai, là sư nương của mình đó!
“Cao Triều, tại sao lại lừa Lục Hoài Kỳ nhảy hồ?”
Cao Triều cuốn chăn kín người, mắt đảo trái đảo phải, nhìn lên trần, nhìn xuống đất, tuyệt đối không nhìn Tĩnh Bảo.
“Lục Hoài Kỳ, ta đã thẩm tra thuyền phu rồi, ngươi muốn biết chuyện “chưa” nào?”
Lục Hoài Kỳ gãi đầu giả ngu.
Tĩnh Bảo cũng không vội, chỉ lặng lẽ nhìn hắn chằm chằm.
Lục Hoài Kỳ giả vờ không nổi nữa, quay đầu nhìn kẻ thù, vừa khéo kẻ thù cũng quay đầu nhìn hắn.
Ánh mắt giao nhau, cả hai đều thấy sự sợ hãi trong mắt nhau.
Sợ ai?
Sợ Thất gia chứ ai!
Lục tiểu gia thầm nghĩ: Không thể để Tiểu Thất biết ta nghi ngờ Cố Trường Bình còn sống, chẳng khác nào đâm một nhát vào tim nàng.
Cao mỹ nhân thì nghĩ: Ta cũng không thể để Thất gia biết ta lấy chuyện sống chết của Cố Trường Bình ra mà câu tên ngốc này.
Thế là…
Lục tiểu gia não xoay một vòng, cười nhạt: “Hắn cứ đòi kéo ta lên thuyền, ta bèn hỏi có phải hắn để mắt đến ta rồi không. Hắn nói ngươi nhảy xuống đi, ta sẽ cho ngươi biết có hay không!”
Cao mỹ nhân: …
Tĩnh Thất: …
Tiền Tam Nhất: …
(Cuối truyện tác giả bình luận về “góc tối” trong mối quan hệ Lục Cao, trong đó có đề cập đến “góa phụ” là cách ngầm ám chỉ Cao mỹ nhân yêu đơn phương Cố Trường Bình, nay y mất, hắn chẳng khác nào góa phụ…)
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.