Tĩnh phủ.
Việc tịch thu tài sản đã kết thúc.
Cấm vệ quân áo gấm áp giải người hầu trong Tĩnh Từ phủ trong cổng đi ra, A Nghiễn và A Man hai huynh muội bị áp giải đi đầu.
“Chỉ có từng ấy hạ nhân thôi sao?”
“Tĩnh phủ chẳng phải giàu có lắm sao?”
“Mau nhìn kìa, của cải bị tịch thu đang được chuyển ra rồi.”
“Sao toàn là sách thế kia, vàng bạc châu báu đâu?”
“Đúng đó, ngân lượng đâu?”
Trong lòng A Man lạnh lùng cười thầm: Ngân lượng các ngươi cũng muốn thấy ư? Đã bị ta giấu hết rồi, đừng hòng tìm được!
Còn những rương sách kia… là công sức tu học của Thất gia nhà ta. Nàng chỉ trách bản thân đầu thai nhầm, nếu thực sự là nam nhi thì các ngươi một ai có thể so được?
Vừa ngẩng đầu lên, bèn trông thấy Phó Thành Đạo đứng lặng, nét mặt đầy lo lắng.
A Man lúc ấy mới dịu đi đôi chút.
Cũng may hắn còn có lương tâm, Thất gia nhà ta không uổng công từng coi trọng hắn.
Bỗng nhiên, A Nghiễn phía trước ho một tiếng. Huynh muội lòng thông ý hợp, A Man lập tức đưa mắt nhìn theo, tim đập thình thịch mấy nhịp.
Trong đám đông.
Một nam tử gầy nhỏ mặc áo xanh, đội nón rơm, đôi mắt dưới vành nón ngấn lệ nhìn về phía họ là Đỗ Ngọc Mai.
Lại là một kẻ có lương tâm.
A Man lắc đầu với hắn.
Mau đi đi!
Thất gia phải tốn biết bao công sức mới cứu được ngươi khỏi tay Đại phòng, ngàn vạn lần đừng dại dột làm chuyện ngu ngốc, đừng tự đẩy mình vào chỗ chết.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2908332/chuong-726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.