“Người đâu, thi hành hình phạt!”
Vừa nghe lệnh Kỷ Cương, lập tức có thị vệ tiến lên kéo Tĩnh Bảo ra, lại có người mang đến một bộ kẹp ngón tay, tra vào mười đầu ngón tay của Tĩnh Nhược Tố.
“A Bảo!” Tĩnh Nhược Tố sợ đến run rẩy.
“Kỷ Cương! Có bản lĩnh thì trút lên ta, đừng hành hạ tỷ tỷ ta!”
Tĩnh Bảo gào khản cả giọng, giãy dụa điên cuồng: “Ngươi trút lên ta này, cái đồ khốn nạn! Con rùa rút đầu! Có giỏi thì nhắm vào ta, tới đây!”
Kẹp gỗ siết chặt từng chút một.
“Aaaa…”
Cơn đau dữ dội bắt đầu từ đầu ngón tay lan ra khắp cơ thể Tĩnh Nhược Tố, toàn thân run rẩy, đổ rạp xuống đất.
Kẹp gỗ vẫn tiếp tục siết chặt, rắc rắc, cả mười đốt xương ngón tay đồng loạt gãy vụn.
Đau đến tận linh hồn. Một thiên kim tiểu thư được nuông chiều suốt ba mươi năm, ngoài lúc lâm bồn, chưa từng nếm trải nỗi đau nào kinh hoàng đến thế.
Tĩnh Nhược Tố cuối cùng không nhịn nổi, gào lên thất thanh.
Tiếng kêu thê thảm và khản đặc như dao nhọn, đâm thẳng vào tim Tĩnh Bảo.
Bao nhiêu đêm nàng từng rúc vào lòng chị, nghe chị kể chuyện phố chợ, vừa vỗ nhẹ lưng nàng vừa dịu dàng ru ngủ.
Bàn tay ấy mềm mại, dịu dàng, đưa nàng vào những giấc mơ bình yên nhất.
Nàng hối hận rồi.
Cố Trường Bình, ta hối hận rồi.
Tĩnh Bảo khuỵu gối, quỳ rạp xuống đất, bò đến trước mặt Kỷ Cương: “Ta xin ngươi, tha cho tỷ ta. Tỷ ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối… Ta cầu xin ngươi…”
“Nói!”
Kỷ Cương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2908337/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.