Tiểu nhân ngư thẹn thùng.
Mặt đỏ hồng, mắt cũng ngập nước.
Thật đáng yêu.
Andrew trong lòng lại càng mềm mại, chóp mũi áp vào chóp mũi tiểu mỹ nhân ngư, trìu mến xoay người lại, một đôi mắt phượng cong thành trăng khuyết: "A Ngọc nói phải."
Ánh mắt nam nhân ôn nhu như nước, tiếng nói khàn khàn trầm thấp, lộ ra sự dịu dàng vô tận, nhân tâm nghe được không tự giác mà đập nhanh.
Tô Ngọc Tuyền cảm thấy chóp mũi nóng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt trìu mến của nam nhân, tim đập loạn nhịp, giống như không khống chế được.
Tô Ngọc Tuyền vô thức chạm vào ngực mình.
Cậu hơi hơi ngoảnh mặt đi, thầm thở dài, chẳng trách người ta luôn say mê với cái lưới của sự nhẹ nhàng.
Cậu lại cho phép phản ứng nhịp tim tự nhiên này.
Nhưng cậu không cho phép mình trở thành kẻ bị săn.
Ý thức thế giới đang theo dõi mọi lúc.
Cậu không muốn trở thành mục tiêu của nó.
Tô Ngọc Tuyền hơi hơi chớp chớp mắt, hốc mắt lập tức ẩm ướt, mặt đỏ bừng.
Cậu phải luôn đề cao cảnh giác chống kẻ săn mồi của mình.
Không biết vì sao mặt đỏ bừng tiểu mỹ nhân ngư kiêu ngạo hừ một tiếng: "Tôi đương nhiên nói đúng, tôi không ngốc như An An."
Nói tới đây tiểu mỹ nhân ngư tựa hồ nghĩ tới cái gì, đẩy đầu nam nhân ra.
Tiểu nhân ngư hung hăng rống to: "An An ngu ngốc, sau này ngươi làm chuyện gì đều phải nói cho ta biết, sau khi ta mới đồng ý làm."
Tiểu nhân ngư tay nhỏ chỉ đầu nam nhân, rất là hận sắt không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tro-thanh-nhan-ngu-trong-long-ban-tay-cua-lao-dai/61694/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.