Sau ăn uống xong, Phương Vỹ Huyền và Hàn Minh Lý cùng nhau ra khỏi khách sạn Nam Đô, đi đến chiếc Rolls-Royce sang trọng, phiên bản dài, ngồi vào đó.
Bên trong xe chỉ có một tài xế, ngoài ra không còn ai khác.
"Có chuyện gì cứ nói." Phương Vỹ Huyền nói.
Hàn Minh Lý nhìn Phương Vỹ Huyền trước mắt, cười nói: "Chắc cậu Phương vẫn còn nhớ đã gặp Trần Cao Hạc ở núi Bạch Xuyên chứ?"
Trần Cao Hạc?
Phương Vỹ Huyền có ấn tượng, trên cơ thể người này tỏa ra hơi thở cổ xưa nhàn nhạt, chính điều này đã thu hút sự chú ý của anh.
"Nhớ." Phương Vỹ Huyền đáp.
"Cậu chỉ mới gặp anh ta một lần, chắc không quá hiểu về anh ta, hay là để tôi giới thiệu chi tiết về người này cho cậu nhé." Hàn Minh Lý phe phẩy quạt giấy trong tay, nói.
"Quá trình phát triển của Trần Cao Hạc, dùng từ thần kỳ để mô tả cũng không phải nói quá."
"Cho đến năm mười lăm tuổi, xét về thiên phú võ đạo, chỉ số IQ, EQ, Trần Cao Hạc chỉ ở mức trung bình."
"Nhưng sau vụ tai nạn xe năm mười lăm tuổi, Trần Cao Hạc đã hoàn toàn thay đổi."
"Năm mười lăm tuổi, anh ta là cao thủ Tiên Thiên bậc năm.
Nhưng sau khi trải qua vụ tai nạn xe năm mười lăm tuổi, anh ta như đột nhiên được khai sáng, khả năng tu luyện võ công bất ngờ tăng nhanh, từ Tiên Thiên bước vào cảnh giới Tông Sư, chỉ mất hai năm."
"Từ Tông Sư lên Võ Tôn, chỉ mất ba năm."
"Hiện tại anh ta đã hai mươi sáu tuổi, chuẩn bị bế quan,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tu-luyen-da-5000-nam/2354402/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.