“Đây là tiệc mừng đầy tháng cháu trai Lương Minh Thiệu, nhà già siêu cấp Hoài Bắc tổ chức.” Liễu Tiên San vừa đi về phía phòng khách vừa nhỏ giọng nói với Phương Vỹ Huyền.
Trong đại sảnh ít nhất sắp xếp sáu mươi bàn.
Một người đàn ông trung niên mặc lễ phục đang đứng trên bục cao phía trước phát biểu.
“Người đấy chính là Lương Minh Thiệu.” Liễu Tiên San nói.
“Hoan nghênh các vị tới tham gia lễ đầy tháng của cháu trai tôi…”
Khách mời trong đại sảnh, sự chú ý của họ đều tập trung trên người Lương Minh Thiệu, không ai chú ý tới hai người Phương Vỹ Huyền vừa đi vào phòng tiệc.
Liễu Tiên San ngắm nghía bốn phía, tìm kiếm nhân vật mục tiêu của cô ta.
Rất nhanh ánh mắt cô ta đã sáng lên.
“Chính là người đó.” Liễu Tiên San nhìn về phía vị trí người đàn ông tuổi còn trẻ đang ngồi.
Người đàn ông này đeo một cặp mắt kính, da dẻ trắng nõn, trông có vẻ khá nhã nhặn.
Mà trên ngón giữa tay phải của gã đeo một chiếc nhẫn màu vàng sậm.
Trên nhẫn không có kim cương, không có ngọc, chỉ có một ít hoa văn hỗn độn.
Nhìn thế nào chiếc nhẫn này cũng chỉ là một trang sức khá bình thường.
“Chỉ một chiếc nhẫn như thế mà chủ thuê lại đồng ý gửi thù lao cao như thế?” Liễu Tiên San nghi ngờ có phải bản thân tìm nhầm người không? Nhưng ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ lóe lên.
Chiếc nhẫn này tuyệt đối không phải tầm thường như vẻ ngoài.
Mặc dù đứng khá xa, Phương Vỹ Huyền vẫn có thể cảm nhận được hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tu-luyen-da-5000-nam/2354404/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.