🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lần này, Trần Đạo Huyền ngược lại có chút kinh ngạc.
- Làm mà ngươi biết?
- Ta đoán vậy.
Lạc Li nhìn xuống những đám mây mau chóng trôi dạt phía dưới:
- Trần Lang, thực lực của ngươi càng ngày càng mạnh, hiện giờ lại đã bước
vào Thế Giới cảnh, ở Vạn Tinh Hải này, chỉ sợ ngươi đã là tu sĩ mạnh nhất rồi.
Hơn nữa, Trần Lang ngươi tu hành đến nay mới chỉ có mấy chục năm, tương lai
đừng nói Nguyên Thần kỳ, dù là thành tựu Độ Kiếp thiên tôn, chỉ sợ đã chuyện
mười phần chắc chín. Nếu Càn Nguyên Kiếm Tông không cách nào ngăn chặn
sự quật khởi của ngươi, bọn họ nhất định sẽ lựa chọn cùng ngươi kết thành liên
minh, mà thông gia không thể nghi ngờ là phương thức liên minh tốt nhất.
Nghe được những lời này, Trần Đạo Huyền thật sự lắp bắp kinh hãi.
Hắn không nghĩ tới, Lạc Li khi xưa ngây thơ, bị hắn lừa gạt xoay vòng, bây
giờ lại có thể suy nghĩ như vậy.
Quả nhiên, hoàn cảnh của con người sẽ làm cho người ta phát triển, Lạc Li
cũng vậy.
Tuy nói sau khi Lạc Li gả cho hắn, không bận rộn với công việc gia tộc như
Trần Đạo Liên, nhưng nàng và Trần Đạo Liên cả ngày tiếp xúc, mưa dầm thấm
lâu, vẫn học được không ít thứ liên quan.
Ví dụ như phân tích tình hình, là một trong những thứ Lạc Li học được.
- Ngươi phân tích rất tốt.
Trần Đạo Huyền nháy mắt với nàng:
- Chỉ là ngươi nói sai một chút, hiện tại ta còn chưa được tính là tu sĩ mạnh
nhất Vạn Tinh Hải.
Thấy bộ dạng này của hắn, Lạc Li ngay lập tức tức giận:
- Ngươi biết, ý của ta không phải là cái đó.
Trần Đạo Huyền không khỏi giả ngu nói:
- Vậy ngươi đang nói tới cái gì?
- Ngươi... Ta...
Nhìn bộ dạng sắp khóc của Lạc Li, Trần Đạo Huyền khẽ vuốt ve bả vai nhu
nhược của nàng, ôn nhu nói:
- Ngươi muốn nói, ta có đáp ứng thông gia hay không, đúng không?
- Ừm.
Lạc Li ngay lập tức đỏ má.
Á
- Vậy ngươi có hy vọng ta đáp ứng hay không, hay là hy vọng... Á...
Cảm nhận được bên hông bị Lạc Li dùng sức vặn một chút, lúc này Trần
Đạo Huyền mới nhớ ra, tới bây giờ Lạc Li không còn là một nữ tử nhu nhược,
đây là Thiết Nương Tử từ nhỏ đã đi theo tộc nhân chém giết ở thế giới dưới đáy
biển Vạn Tinh Hải.
- Được rồi, không đùa nữa.
Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng ôm Lạc Li vào trong ngực, cười nói:
- Ta không đồng ý.
- Thế nhưng, nếu ngươi không đáp ứng, Càn Nguyên Kiếm Tông liệu sẽ
không yên tâm về ngươi hay không....
Trần Đạo Huyền lắc đầu:
- Chắc chắn không yên tâm.
Thấy Lạc Li còn muốn nói chuyện, Trần Đạo Huyền tiếp tục nói:
- Bọn họ không yên tâm, là bởi vì thực lực của ta tuy rằng cường đại, nhưng
không đủ cường đại đến mức có thể hoàn toàn nghiền ép bọn họ. Đợi đến khi
thực lực của ta mạnh đến mức có thể hoàn toàn nghiền ép bọn họ, bọn họ sẽ yên
tâm.
- Tại sao?
Lạc Li hoàn toàn bối rối bởi những lời này của Trần Đạo Huyền.
Trần Đạo Huyền cười giải thích:
- Bởi vì vào thời điểm đó, cho dù họ cảm thấy yên lòng hay không về ta, thì
đã không còn quan trọng nữa rồi.
Lạc Li cẩn thận thưởng thức những lời của Trần Đạo Huyền, một lúc lâu
sau, mới hiểu ra ý nghĩa của những lời của phu quân.
Càn Nguyên Kiếm Tông không yên tâm về Trần Đạo Huyền, là tâm tính mà
thực lực song phương chênh lệch không lớn mới có.
Nếu thực lực của Trần Đạo Huyền cường đại đến mức đối phương cao
không thể chạm tới, cái gọi là yên tâm hay không, căn bản là nói nhảm.
Khi đó, Càn Nguyên Kiếm Tông là minh hữu của Trần gia, nhất định sẽ tự
động quy thuận với Trần gia, trở thành thế lực phụ thuộc Trần gia.
Dù sao, thế giới này dựa vào sức mạnh để nói chuyện.
......
Sau hơn một tháng.
Người Trần gia cuối cùng cũng trở về đảo Song Hồ.
Theo hạm đội Trần gia trở lại trong tộc, xa xa, Trần Đạo Huyền liền nhìn
thấy hai đạo độn quang bay về phía hắn.
Lấy thần thức của Trần Đạo Huyền, liếc mắt một cái liền nhận ra.

Hai đạo độn quang này, một đạo là Thập Tam thúc Trần Tiên Hạ, một đạo
khác, là Trần Đạo Sơ.
- Thập Tam thúc, Đạo Sơ.
Nhìn thấy hai người Trần gia thân cận nhất với mình, Trần Đạo Huyền cười
chào hỏi nói.
Trần Tiên Hạ ngược lại không để ý chào hỏi Trần Đạo Huyền, nhìn thấy hắn
lần đầu tiên, liền bắt lấy cánh tay Trần Đạo Huyền, không ngừng truy hỏi:
- Diệp Vô Đạo đâu? Diệp Vô Đạo đâu?
Thấy cảm xúc Trần Tiên Hạ kích động như vậy.
Trần Đạo Huyền vươn tay chỉ một chút, một thân ảnh được hắn phóng thích
ra khỏi động thiên pháp khí.
Trên boong thuyền, Diệp Vô Đạo tựa như một con chó chết nằm trên mặt
đất, trên mặt không hề tức giận.
Những ngày này tra tấn, đã làm cho Diệp Vô Đạo sinh không hề luyến tiếc,
một lòng chỉ cầu nhanh chết mà thôi.
Nhìn Diệp Vô Đạo nằm trên mặt đất, Trần Tiên Hạ run rẩy đi tới, hai tay bóp
hai má Diệp Vô Đạo, oán hận nói:
- Là ngươi, là ngươi!
Nói xong, Trần Tiên Hạ lộ vẻ dữ tợn, như là muốn ăn thịt người.
Các tộc nhân họ Trần khác nhìn thấy cảnh này đều không nói gì.
Đối với các tộc nhân Trần thị khác mà nói, cho dù là Trần Đạo Huyền, đều
không có bao nhiêu hận ý với Diệp Vô Đạo.
Bởi vì trưởng bối của Trần gia tiên tự bối, Trần Đạo Huyền chỉ gặp qua một
mình Trần Tiên Hạ, tình cảm của hắn đối với Trần Tiên Hạ cũng sâu đậm nhất.
Về phần các tiên tự bối khác, ngay cả gặp Trần Đạo Huyền cũng chưa từng
thấy qua, tình cảm từ đâu mà tới.
Mà đám người như Trần Đạo Sơ, Trần Đạo Liên, thì càng đừng nói nữa.
Ấn tượng về các bậc trưởng bối tiên tự khác, họ chỉ sợ chỉ thấy tên trong phả
hệ.
Bởi vậy, đối với Diệp Vô Đạo hại chết các trưởng bối tiên tự khác, tộc nhân
Trần thị vốn không có bao nhiêu hận ý.
Loại cảm xúc hận ý này, thường đến từ nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Trần Đạo Huyền và các tộc nhân Trần thị khác không cảm thụ loại đau đớn
khắc cốt ghi tâm này, tự nhiên cũng không nói đến bao nhiêu hận ý.
Đương nhiên, địch ý của tộc nhân Trần gia đối với Diệp gia và Diệp Vô
Đạo, khẳng định là có, điều này có liên quan đến giáo dục ái tộc Trần gia.
......

Trên boong thuyền linh chu.
Đám người Trần Đạo Huyền, Lạc Li, Trần Đạo Sơ đều đứng ở một bên, nhìn
Trần Tiên Hạ điên cuồng phát tiết, không nói một lời.
Bởi vì mọi người đều biết, tại thời điểm này, bất kỳ lời an ủi nào đều nhợt
nhạt và yếu đuối.
Trần Đạo Huyền tự hỏi, nếu có người giết sạch toàn bộ người thân cận nhất
của hắn, hắn đoán mình còn điên cuồng hơn Trần Tiên Hạ.
Cái gọi là đồng cảm, trên thực tế, không tồn tại.
Muốn đồng cảm, trừ khi trải nghiệm giống hệt nhau.
Cuối cùng.
Trần Tiên Hạ bắt Diệp Vô Đạo bị phế tu vi, một mình, bay về phía Xích
Đồng sơn mạch của Song Hồ đảo.
Nhìn theo Trần Tiên Hạ đi xa, lúc này mọi người mới hơi thở phào nhẹ
nhõm.
Trần Đạo Huyền thấy biểu tình thở phào nhẹ nhõm của Trần Đạo Sơ, không
khỏi cười nói:
- Ngươi không lo mà ở viện nghiên cứu pháp khí đi, vội vàng cùng Thập
Tam thúc tới đây như vậy làm gì?
Nào ngờ sau khi nghe nói như thế.
Trần Đạo Sơ lập tức lấy lại tinh thần, hắn hưng phấn nhìn Trần Đạo Huyền,
khoa tay múa chân nói:
- Tộc trưởng, ngươi có biết viện nghiên cứu pháp khí chúng ta làm ra cái gì
rồi không?
Trong lòng Trần Đạo Huyền khẽ động, nói:
- Cái gì?
- Cỗ máy pháp khí! Cỗ máy pháp khí mà ngài vẫn luôn chờ mong!
Nghe vậy, đồng tử Trần Đạo Huyền co rụt lại.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.