🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vung ống tay áo lên, Trần Đạo Huyền rời khỏi lồng giam không gian, hiển
lộ ra chân thân.
- Thế Giới cảnh tầng hai!
Phi Thần Tuyết ở một bên rung động không thôi.
Người ngoài không biết, nhưng nàng lại biết, thực lực trước đây của Trần
Đạo Huyền chỉ có cấp bậc chân quân đứng đầu, hiện giờ lại liên tục vượt qua
hai cảnh giới, đạt tới cảnh giới Thế Giới tầng hai.
Nàng thật sự không cách nào lý giải, Trần Đạo Huyền đến tột cùng làm như
thế nào.
Xa.
Khương Thành Diệp và Trần Đạo Huyền liếc nhau một cái, khóe miệng toát
ra ý cười, trong lòng đối với cuộc chiến tiếp theo, không khỏi dâng lên vài phần
chờ mong.
Nếu Trần Đạo Huyền lấy cảnh giới Thế Giới cảnh tầng một giao thủ với hắn,
Khương Thành Diệp dám khẳng định, đối phương chắc chắn không phải là đối
thủ của mình.
Cho dù đối phương có được một trong ba đại bảo vật truyền thừa của Vạn
Tinh Hải.
Khương Thành Diệp làm thiên kiêu tu sĩ xuất thân từ tiên tộc thượng cổ, trên
người không thiếu nhất chính là pháp khí cao giai.
Huống chi tu vi của hắn cao hơn Trần Đạo Huyền một đại cảnh giới, cảnh
giới đại đạo lại cao hơn đối phương một tiểu cảnh giới.
Chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn, căn bản không phải mấy kiện
pháp khí cao giai là có thể san bằng.
......
Trần Đạo Huyền xuất quan, đại lễ mừng công vẫn đang được cử hành.
Chỉ có điều, tất cả tâm tư cao tầng biết nội tình ở đây đều không ở trong đại
lễ này.
Bởi vì bọn họ biết, sau khi đại điển mừng công kết thúc, sẽ có một sự việc
hoàn toàn thay đổi cục diện thế lực của Càn Nguyên Kiếm Tông phát sinh.
Nửa tháng sau.
Thịnh hội cuối cùng đã dừng lại.
Nhìn từng đạo độn quang rời khỏi hội trường vòng tròn, Khương Thành
Diệp duỗi cánh tay ra, tùy ý đứng lên.
- Trần Đạo Huyền, ngươi ngược lại cho ta một bất ngờ không nhỏ.
ầ ề ắ
Nghe vậy, Trần Đạo Huyền mỉm cười, chắp tay nói:
- Khương đạo hữu, mời!
- Được!
Khương Thành Diệp bước về phía trước một bước, thân hình trong nháy mắt
biến mất tại chỗ.
Không phải là thuấn di đơn giản, mà là thông qua thế giới mà hắn mở ra dẫn
dắt, đi tới vô tận hư không.
Khác với mạnh mẽ phá vỡ hư không như lần trước đi tới vô tận hư không, có
Huyền Hoàng giới dẫn dắt, Trần Đạo Huyền rất nhanh theo sát phía sau, đi tới
một mảnh hắc ám vô tận hư không.
Nhìn thấy cảnh này.
Phi Thần Tuyết không rơi lại phía sau, thân hình chợt lóe lên, cũng đi theo
Trần Đạo Huyền đi tới vô tận hư không.
- Sư tỷ chờ ta!
Tần Trảm quái dị hú lên, theo sát phía sau.
Trên quảng trường.
Đông đảo tu sĩ Nguyên Anh của Càn Nguyên Kiếm Tông nhìn thấy cảnh
tượng này, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không phải là chân quân, muốn đi tới vô tận hư không, ngoại trừ đi
chiến trường ngoại vực Lưỡng Giới Uyên ra, cũng chỉ có mạnh mẽ phá vỡ hư
không.
Thế nhưng, lấy thực lực của đám người Diệp Dận, Hô Diên Trì, muốn phá
vỡ hư không không phải là chuyện đơn giản.
Không thấy Trần Đạo Huyền chưa đột phá Thế Giới cảnh, cũng phải toàn
lực ra tay, mới có thể miễn cưỡng phá vỡ hư không sao?
Thấy thế, Diệp Dận gấp gáp không thể kiên nhẫn bất chấp sự thận trọng, vội
vàng chắp tay với mọi người:
- Chư vị, xin hãy cùng nhau ra tay!
Lâm Vũ chân quân nhìn hắn thật sâu một cái, gật đầu nói:
- Được! Cùng nhau ra tay!
- Đã như vậy, lão phu cũng giúp các ngươi một tay.
Hô Diên Trì cười tủm tỉm đứng ra nói.
Dứt lời.
Ba người gật gật đầu, mỗi người thi triển ra tuyệt chiêu công kích mạnh nhất
của mình, cuối cùng cũng đánh vào hư không ra một hắc động đường kính
chừng ba thước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Dận dẫn đầu bay vào trong hắc động.
- Tam trưởng lão quả là nóng lòng.
Lâm Vũ chân quân lạnh lùng nói.
- Lâm Vũ, chúng ta cũng đi thôi.
- Được.
Hai người dứt lời, một trước một sau, bước vào hắc động, đi đến vô tận hư
không.
Chân quân đứng đầu còn lại ở đây, so với ba người này, đều hơi yếu một
bậc. Nhưng bọn họ cũng không chút chần chờ, theo sát phía sau Lâm Vũ chân
quân và Hô Diên Trì, bước vào vô tận hư không.
Về phần các tu sĩ Nguyên Anh phía dưới chân quân đứng đầu khác, nhìn cửa
động đen sâu thẳm trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy khủng hoảng.
Nhưng vẫn có mấy người không phải là chân quân đứng đầu thuộc trận
doanh của Phi Thần Tuyết xuyên qua hắc động.
Điều đáng nói là, Nguyên Anh chân quân thuộc trận doanh của Diệp Dận,
ngoại trừ bản thân Diệp Dận ra, một người cũng không đi tới vô tận hư không,
trong ánh mắt những người này nhìn hắc động, tràn đầy né tránh.
Cuối cùng, thông đạo hư không bị ba người Diệp Dận dùng bạo lực mở ra,
dưới sự chữa trị của thế giới lực Phượng Vẫn giới, chậm rãi khép lại.
Lần này, cho dù Nguyên Anh chân quân ở đây muốn đi, thì cũng không có
biện pháp đi.
......
Vô tận hư không.
Trần Đạo Huyền cùng Khương Thành Diệp một trước một sau, tiến vào
trong vô tận hư không.
Mặc dù đây là lần thứ hai Trần Đạo Huyền đến vô tận hư không, nhưng đặt
mình ở đây, hắn vẫn cảm thấy một loại khủng hoảng khó hiểu.
Ở đây, không có sự phân chia trên và dưới, chỉ có hắc ám vô tận.
Nếu không phải viên quang cầu khổng lồ trước mắt hắn có thể an ủi Trần
Đạo Huyền một chút, phỏng chừng hắn còn có loại xúc động muốn chạy trốn
nơi này.
- Rất rung động?
Khương Thành Diệp nhìn Trần Đạo Huyền Đạo.
- Đích xác rất rung động, không nghĩ tới nhảy ra Phượng Vẫn giới rồi quay
lại nhìn nó, lại đẹp như vậy.
- Đúng vậy, rất đẹp.
Khương Thành Diệp cảm khái nói:
- Đáng tiếc, nó sẽ bị Chân Yêu giới cắn nuốt.
ầ ề ấ ể
Nghe lời này, Trần Đạo Huyền không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu.
Trong tầm mắt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy quang cầu khổng lồ Phượng
Vẫn giới, mà không có nhìn thấy cái gọi là Chân Yêu giới.
Đương nhiên, hắn không phải nghi ngờ sự tồn tại của Chân Yêu giới, bởi vì
hắn từng tự mình đi tới Chân Yêu giới.
- Khương đạo hữu, không biết ngươi nói Chân Yêu giới...
- Ngươi không thấy sao?
Trên mặt Khương Thành Diệp hiện lên một tia thê lương, hắn chỉ vào viên
quang cầu khổng lồ trước mặt:
- Ngươi nhìn kỹ một chút.
Nghe nói như vậy, Trần Đạo Huyền mới ngưng thần nhìn lại.
- Cái này...
Cuối cùng, hắn đã tìm thấy một cái gì đó khác.
Sau lưng viên quang cầu khổng lồ Phượng Vẫn giới, có một thế giới hắc ám
lớn hơn. Chỉ có điều, thế giới hắc ám này cũng giống như màu sắc của vô tận
hư không, Trần Đạo Huyền theo bản năng bỏ qua nó.
Nhưng bây giờ nhìn kỹ, thế giới màu đen kia đã hoàn toàn tiếp xúc với viên
quang cầu Phượng Vẫn giới.
Hơn nữa, so với viên quang cầu khổng lồ Phượng Vẫn giới, hình cầu màu
đen này lớn hơn ít nhất gấp mấy lần.
- Đó chính là Lưỡng Giới Uyên!
Khương Thành Diệp chỉ vào nơi Phượng Vẫn giới cùng Chân Yêu giới dung
hợp tiếp xúc.
Theo hướng ngón tay của Khương Thành Diệp nhìn qua, Trần Đạo Huyền
lẩm bẩm nói:
- Thì ra, Vạn Tinh Hải chúng ta cách xa Lưỡng Giới Uyên như vậy...
- Xa không?
Khương Thành Diệp lắc đầu:
- Nếu độn quang phi hành đích xác là xa xôi, nhưng chúng ta với tư cách là
tu sĩ Thế Giới cảnh, có thể mượn thế giới tiến hành truyền tống trung chuyển,
chút khoảng cách này cũng không tính là cái gì.
- Thế giới truyền tống trung chuyển?
Trần Đạo Huyền ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới cách sử dụng thế giới như này.
Nhìn Trần Đạo Huyền bộ dáng khó hiểu, Khương Thành Diệp cười nói:
- Vẫn là để cho Phi tông chủ giải thích cho ngươi đi.
Dứt lời.
Phi Thần Tuyết liền xuất hiện bên cạnh Trần Đạo Huyền.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.