Diệp Vô Đạo vừa mới còn lộ ra một thế không ai có thể cản, nhưng giờ phút
này ở trước mặt Trần Đạo Huyền lại là tiểu nhân cúi đầu.
Nhưng mọi người lại không cảm thấy có gì không đúng.
Tuy nói tu vi của Trần Đạo Huyền đều đang ở Kim Đan kỳ giống như Diệp
Vô Đạo. Nhưng thực lực chân thật còn hơn một bậc so với cha hắn Diệp Dận, tự
nhiên có tư cách làm đại nhân ở trước mặt Diệp Vô Đạo.
Cảm thụ được cảm giác áp bách như gai nhọn sau lưng, Diệp Vô Đạo không
khỏi hô hấp dồn dập thêm vài phần.
- Tiền bối.
Diệp Vô Đạo khom người, tư thái vô cùng khiêm tốn:
- Vãn bối biết, vãn bối cùng tiền bối từng có một ít hiểu lầm, nhưng may mà
những hiểu lầm này không gây ra tai họa thực tế. Hai nhà chúng ta hoàn toàn có
thể trùng tu tốt.
Thấy sắc mặt Trần Đạo Huyền không hề biến hóa, giọng điệu của Diệp Vô
Đạo càng thêm vội vàng:
- Hơn nữa, Trần gia sau lưng tiền bối ngài cũng thuộc về một thành viên
trong đông đảo gia tộc tu tiên của Vạn Tinh Hải, hai nhà chúng ta hẳn là thuộc
về cùng một trận doanh. Từ khi Phi Thần Tuyết kế vị tới nay, vẫn luôn chèn ép
thế lực gia tộc chúng ta, nâng đỡ tán tu, đủ loại hành vi làm cho tất cả mọi
người đều thấy rõ. Nếu không phải như thế, Vạn Tinh Hải này đã sớm là của
chúng ta rồi!
Trần Đạo Huyền mặt không chút thay đổi nhìn y, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi chỉ muốn nói những thứ này, hiện tại có thể đi rồi!
Diệp Vô Đạo không biết, ở trong lòng Trần Đạo Huyền sớm đã phán tử hình
cho đối phương.
Hiện tại giữ lại đối phương, chỉ là muốn đợi đến đại điển mừng công, ở
trước mặt đồng tu Vạn Tinh Hải xử lý y với hình thức mạnh mẽ nhất.
Thấy Trần Đạo Huyền khó chơi như vậy, Diệp Vô Đạo rốt cục phóng ra đại
chiêu.
- Có lẽ tiền bối ngài cảm thấy sau khi Tần Trảm đột phá đến Thế Giới cảnh,
thanh thế của tông chủ nhất hệ tăng vọt, nhưng chỉ sợ tiền bối không biết, thế
lực gia tộc chúng ta cũng không phải không có căn cơ!
Nói đến đây, trên mặt Diệp Vô Đạo lộ ra một tia cuồng ngạo.
- Cút!
Dứt lời.
Trần Đạo Huyền giơ tay lên, đường vân pháp tắc trong tay lưu chuyển.
ề ầ
Lập tức cong ngón tay búng lên, đám người Diệp Vô Đạo liền bị Trần Đạo
Huyền búng bay ra ngoài giống như là ruồi nhặng.
Tiếp theo.
Cách đó vài chục dặm.
Diệp Vô Đạo cúi đầu, chỉ thấy một lỗ hổng khổng lồ xuất hiện trước ngực y.
Trước ngực, vô số mầm thịt đang điên cuồng nhộn nhạo, chữa trị vết thương.
Ngắn ngủi mấy hơi thở, lỗ hổng trên ngực Diệp Vô Đạo đã được chữa trị
hoàn thiện, chỉ là nhìn sắc mặt tái nhợt của y, Trần Đạo Huyền tiện tay một kích
đã làm cho y bị thương không nhẹ.
Về phần mấy vị tu sĩ Kim Đan được y mang đến, thì càng không tốt hơn bao
nhiêu, tất cả đều bị trọng thương!
Nhìn thấy thảm trạng của mọi người.
Trong lòng Diệp Vô Đạo phẫn hận không thôi, nhưng y không dám nói thêm
một câu, sợ Trần Đạo Huyền thật sự hạ tử thủ chém y ngay tại đây.
Đến lúc đó, y không còn nơi nào để nói lý lẽ nữa.
- Chúng ta đi thôi!
Diệp Vô Đạo phẫn hận nhìn linh phủ trong tiên thành, không dám mở miệng
nói lời tàn nhẫn, chỉ là vung ống tay áo lên, hóa thành một đạo độn quang rời đi.
Sắc mặt của đám người đi theo cũng đều âm trầm đi theo phía sau y, biến
mất tại chỗ.
......
Trước linh phủ.
Người Trần gia thấy tộc trưởng tiện tay đuổi Diệp Vô Đạo đang dây dưa ở
đây, tất cả đều lộ vẻ khoái ý.
Một đoạn thời gian trước.
Diệp Vô Đạo giống như một ngọn núi lớn, đè nặng trong lòng người Trần
gia, làm cho người ta thở dốc không được.
Mà bây giờ, cho dù không dựa vào Trần Đạo Huyền, người Trần gia cũng
không e ngại loại tu sĩ Kim Đan như Diệp Vô Đạo.
Trong đám người, chỉ có Lạc Li còn có một chút lo lắng trên mặt, nàng thừa
dịp mọi người không chú ý, len lén dùng thần thức truyền âm:
- Trần Lang, mới nghe khẩu khí của đối phương, dường như không giống
như đang phô trương thanh thế.
Nghe thấy như vậy.
Trần Đạo Huyền cười trả lời:
- Đương nhiên không phải phô trương thanh thế, lại nói tiếp, bọn họ thật
đúng là tìm được một chỗ dựa khó lường.
ỗ
- Chỗ dựa khó lường?
Lạc Li thậm chí còn ngạc nhiên hơn.
Trong trận doanh Diệp Dận, loại tin tức này nên thuộc về tuyệt mật, nhân sĩ
không quan trọng không thể biết được.
Trần Đạo Huyền làm sao biết được?
Thấy Lạc Li khó hiểu, Trần Đạo Huyền cười cười:
- Lúc trước khi ta chém giết Khương Thái Uyên, từng lưu lại phân thân ở
Khương gia. Có lẽ là coi trọng thân phận trận pháp sư cao giai của ta, phân thân
của ta vừa trở thành khách khanh Khương gia, thì lập tức được giao trọng
trách....
Kể chuyện một chút.
Lạc Li cuối cùng cũng biết tại sao Trần Đạo Huyền biết rõ lá bài tẩy của
Diệp Dận.
- Ý ngươi là, họ dẫn ngoại địch vào?
Lạc Li rất tức giận.
Nói như thế nào đi nữa, tranh đấu giữa Diệp Dận và tông chủ Càn Nguyên
Kiếm Tông chỉ là thế lực nội bộ tranh đấu. Chỉ cần Diệp Dận kịp thời nhận
thua, Phi Thần Tuyết sẽ không đuổi tận giết tuyệt ông ta.
Nhưng nếu để ngoại địch can thiệp vào, tình hình lúc đó sẽ rất khác.
Lạc Li nghe xong lời của Trần Đạo Huyền, vừa tức giận, trong lòng vừa sợ
hãi không thôi.
May mà Trần Đạo Huyền để lại một ám tử ở Khương gia, nếu không lần này
bọn họ có khi thật sự sẽ bị đám người Diệp Dận tính kế thành công.
......
Trong một động thiên thế giới lớn khác.
Tiên đảo phù không san sát, trên đó có vô số cung điện lượn lờ trong mây
mù, thể hiện rõ ràng khí thế tiên gia.
Trong số đó, trước một cung điện ở trung tâm của tiên đảo.
Mấy đạo độn quang hạ xuống, chính là đám người Diệp Vô Đạo.
Một đường thông suốt không trở ngại, Diệp Vô Đạo sắc mặt âm trầm đi vào
một tòa đại điện.
Trong điện.
Bốn tu sĩ đang khoanh chân mà ngồi.
Ngồi ở vị trí trung gian, chính là lãnh tụ nòng cốt của thế lực gia tộc Vạn
Tinh Hải, Diệp Dận.
Bên tay trái Diệp Dận, cũng là người quen cũ của Trần Đạo Huyền, minh
chủ của Huyền Thanh đạo minh, Dịch Thiên Kỳ.
ắ
Bên tay phải của hắn, là tộc trưởng hiện tại của Khương gia, Khương Thái
Hạo.
Về phần vị ngoài cùng bên phải kia là một tu sĩ trẻ tuổi, nhưng tu vi của hắn
đã giống như Diệp Dận, đồng dạng là Nguyên Anh hậu kỳ.
Hơn nữa khí thế trên người hắn còn hơn Diệp Dận một bậc, không hề thua
kém minh chủ Huyền Thanh đạo minh Dịch Thiên Kỳ ở bên trái.
Lai lịch của người này rất lớn, chính là trợ lực mà Khương gia tìm tới.
Mọi người nhìn thấy Diệp Vô Đạo giận đùng đùng xông vào đại điện, Dịch
Thiên Kỳ nở nụ cười, quay đầu nói:
- Diệp huynh, xem ra vẫn là ngươi nhìn người tương đối chuẩn xác, Trần
Đạo Huyền kia quả nhiên cự tuyệt.
Diệp Dận nghe nói như vậy, sắc mặt ngược lại vô cùng bình tĩnh, nói:
- Loại tuyệt thế thiên kiêu như Trần Đạo Huyền, tất nhiên tính tình sẽ vô
cùng kiêu ngạo, năm đó con ta từng nhục nhã hắn trước mặt mọi người, giờ
phút này hắn lại chiếm thế thượng phong, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Dịch Thiên Kỳ gật gật đầu:
- Cuối cùng vẫn phải làm một trận.
Ai ngờ vị tu sĩ trẻ tuổi bên phải kia, sau khi nghe được Diệp Dận và Doanh
Thiên Kỳ khen Trần Đạo Huyền là thiên tài như thế nào, trong lòng rất khinh
thường.
Nhưng hắn lại không muốn tranh cãi với mọi người về chủ đề nhàm chán
này.
Nếu không phải Khương gia bàng chi Khương Thái Hạo thông qua một vật
tổ truyền tìm được hắn, hắn căn bản không có khả năng đến vùng đất cằn cỗi
Vạn Tinh Hải này.
Tu sĩ xuất thân từ cổ tiên tộc như Khương Thành Diệp, hoặc là tu hành ở
đông đảo tiểu thế giới của tiên tộc thượng cổ Khương gia, hoặc là chém giết
giới yêu trên chiến trường vực ngoại Lưỡng Giới Uyên.
Bọn họ cực ít khi để ý tới tranh đấu giữa các thế lực tông môn Tiên Vân
Châu, chứ đừng nói là đoạt quyền nội bộ trong một tông môn nhị lưu của Vạn
Tinh Hải.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.