Phòng riêng Linh Tê lâu.
Một luồng hương thơm tản ra theo nước trà rót xuống.
- Mời.
Ngũ Minh Tu bưng chén trà lên, cung kính đưa qua cho Trần Đạo Huyền.
Trần Đạo Huyền tiếp nhận chén trà, nhấm nháp một ngụm, buông chén trà
xuống nói:
- Các ngươi trắng trợn bại lộ thân phận trước mặt ta như vậy, không sợ ta
vạch trần các ngươi với Vô Cực tiên môn sao?
- Tất nhiên sợ.
Ngũ Minh Tu cười nói:
- Nhưng vạch trần chúng ta, đối với Trần đạo hữu ngươi mà nói, có bao
nhiêu lợi ích? Mặc dù địa vực Tiên Vân Châu rộng lớn, nhưng tinh hoa vẫn là
vùng đất Trung Châu do Vô Cực tiên môn chiếm cứ, mấy năm nay, Vô Cực tiên
môn vô lực khuếch trương ra ngoài, ngoại trừ Trung Châu tài nguyên đông đảo
ra, cũng có công lao của Tân Nghĩa giáo ta. Từ điểm này mà nói, thế lực của
đạo hữu cũng coi như chiếm chỗ tốt của Tân Nghĩa giáo ta, lấy cách đạo hữu
làm người, cũng không đến mức lấy oán trả ơn đi?
- Ngũ đạo hữu ngược lại là nhanh mồm nhanh miệng.
Trần Đạo Huyền hừ nhẹ một tiếng:
- Nếu ta đoán không sai, từ lúc ta đặt chân vào đô thành Tư quốc, các ngươi
liền theo dõi ta?
- Đúng vậy.
Ngũ Minh Tu gật gật đầu:
- Giáo chủ nắm giữ thành phần hạch tâm của Thiên Cơ phù, Trần đạo hữu
mang theo Thiên Cơ phù bên người, giáo chủ tự nhiên có thể cảm ứng được dao
động.
Nghe nói như vậy, Trần Đạo Huyền mới bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu:
- Thì ra là như vậy.
Hắn lại nói:
- Cho nên các ngươi mới tương kế tựu kế, muốn dùng Thiên Cơ phù dụ dỗ ta
đưa các ngươi đi tới Lưỡng Giới Uyên, lại nhân cơ hội giết ta, thăm dò di tích
Chân Tiên?
Lúc này đây, Ngũ Minh Tu lắc đầu không thôi:
- Trần đạo hữu hiểu lầm, Tân Nghĩa giáo của ta không phải tà tu, sao có thể
lạm sát người vô tội. Chúng ta lợi dụng đạo hữu đi tới Lưỡng Giới Uyên đích
ố
xác không đúng, nhưng ta và giáo chủ tuyệt đối không có nhân cơ hội sát hại
đạo hữu.
Trần Đạo Huyền nhìn chằm chằm hai mắt đối phương, ánh mắt Ngũ Minh
Tu thẳng thắn nhìn nhau.
Một lúc lâu sau.
Trần Đạo Huyền mở miệng nói:
- Ngay cả khi ngươi không có ý giết người đoạt bảo, nhưng Tân Nghĩa giáo
lợi dụng ta là không thể chối cãi, về việc có hợp tác với ngươi hay không, ta còn
cần phải suy nghĩ.
Nghe nói như vậy, Ngũ Minh Tu thở dài một tiếng, gật đầu:
- Ý nghĩ của đạo hữu, ta có thể hiểu. Tuy nhiên, bảo vật trong di tích Chân
Tiên này không nhỏ, Tân Nghĩa giáo ta không phải là lần đầu khám phá. Có thể
nói, đạo hữu nếu muốn khám phá di tích Chân Tiên này, hợp tác với Tân Nghĩa
giáo chúng ta là lựa chọn tốt nhất.
Lần này, Trần Đạo Huyền ngược lại chấn động.
- Ý ngươi là, di tích Chân Tiên này đã được người ta khám phá?
- Đương nhiên rồi, di tích Chân Tiên được bảo tồn nguyên vẹn, cho dù ở
Lưỡng Giới Uyên cũng vô cùng hiếm thấy, những di tích Chân Tiên này tự
nhiên là bị người ta thăm dò qua.
Ngũ Minh Tu đương nhiên gật gật đầu:
- Bất quá đạo hữu yên tâm, tòa di tích Chân Tiên mà chúng ta thăm dò, cho
dù phóng tầm mắt toàn bộ Lưỡng Giới Uyên, cũng là tồn tại xếp hạng ba hàng
đầu. Mặc dù nó đã được nhiều người tìm tòi qua, nhưng hầu hết đều ở ngoài rìa,
khu vực hạch tâm không có ai đi vào.
- Nếu khu vực hạch tâm không có người thăm dò, sao các ngươi có thể đi
vào?
Trần Đạo Huyền cười nhạo một tiếng:
- Chẳng lẽ chuyện mà thế lực đỉnh cấp Phượng Vẫn giới đều không làm
được, bị Tân Nghĩa giáo các ngươi làm được?
- Đạo hữu nói vậy là không đúng.
Ngũ Minh Tu lắc đầu:
- Luận thực lực, Tân Nghĩa giáo ta tự nhiên không dám so sánh với thế lực
đỉnh cấp, nhưng thăm dò di tích Chân Tiên, thực lực không phải là nhân tố tuyệt
đối, ngoại trừ thực lực ra, cơ duyên cùng vận khí mới là quan trọng nhất. Tu sĩ
muốn tiến vào địa vực hạch tâm, nhất định phải nắm giữ thành phần hạch tâm
của Thiên Cơ phù, đây mới là chìa khóa mở ra khu vực hạch tâm di tích Chân
Tiên. Cho nên ta mới nói, muốn thăm dò di tích Chân Tiên này, hợp tác với
chúng ta mới là lựa chọn tốt nhất.
Lần này, Trần Đạo Huyền cuối cùng cũng biết, vì sao đối phương lại tự tin,
sau khi mình hiểu rõ tất cả, sẽ lựa chọn hợp tác với đối phương.
ố
- Câu hỏi cuối cùng, tại sao ngươi chọn ta?
- Nguyên bản không nghĩ tới lựa chọn đạo hữu, chỉ là đơn thuần muốn mượn
tay đạo hữu đi tới Lưỡng Giới Uyên, dù sao hiện tại chúng ta đang bị Vô Cực
tiên môn truy nã, căn bản không thể bình thường cưỡi tới không gian truyền
tống trận Lưỡng Giới Uyên. Bất quá, giáo chủ cuối cùng lựa chọn đạo hữu, là
bởi vì thực lực của đạo hữu...
Nói xong, đối phương cố ý vô tình liếc mắt nhìn hạt đồng trên cổ tay phải
của Trần Đạo Huyền.
Cảm nhận được ánh mắt Ngũ Minh Tu, Trần Đạo Huyền rùng mình, ánh mắt
người này thật là độc ác.
Bởi vậy có thể thấy được, tu vi của người này tuyệt đối không đơn giản như
bề ngoài.
Trần Đạo Huyền căn bản không tin, một tu sĩ Tử Phủ kỳ có thể có loại kiến
thức này.
Trầm mặc một phen, Trần Đạo Huyền gật đầu nói:
- Chuyện tìm tòi di tích Chân Tiên, ta cần phải suy nghĩ kỹ một chút.
- Không có vấn đề.
Ngũ Minh Tu cười đưa tới một quả ngọc phù:
- Đây là truyền tấn phù của ta, nếu đạo hữu quyết định hợp tác với Tân
Nghĩa giáo ta, năm năm sau có thể tìm ta.
- Tốt.
Trần Đạo Huyền gật đầu.
Ngũ Minh Tu nâng chén trà lên, lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, hắn đặt tách trà xuống, sải bước ra khỏi phòng riêng, rời khỏi Linh
Tê lâu.
Nhìn theo Ngũ Minh Tu rời đi, Trần Đạo Huyền cũng một hơi uống cạn linh
trà trong tay, trong lòng dần dần có quyết định.
......
Thiên Diễn tông.
Thiên Trận thành.
Không gian truyền tống trận không ngừng lóe lên, cuối cùng, một nhân ảnh
xuất hiện trong không gian truyền tống trận.
Tu sĩ Thiên Diễn tông trực phòng thủ nhìn thấy có người từ trong không gian
truyền tống trận đi ra, đầu tiên là không thể tin được dụi dụi mắt, chợt lấy ra
một quả ngọc phù truyền tấn, nhanh chóng báo cáo với tông môn.
Tuy nói Thiên Diễn tông có truyền tống trận kết nối với đô thành Tư quốc,
nhưng tòa truyền tống trận này cơ hồ rất ít khi được sử dụng.
ầ ề ố ề ố
Trước khi Trần Đạo Huyền đi tới đô thành Tư quốc, không gian truyền tống
trận này đã mấy trăm năm không ai dùng qua.
Thứ nhất, Thiên Diễn tông nằm ở biên thùy tây bắc Tiên Vân Châu, khoảng
cách đến Trung Châu vô cùng xa xôi, cưỡi truyền tống trận tốn không ít tiền.
Thứ hai, thực lực Thiên Diễn tông quá yếu, đô thành Tư quốc lại là một
trong những tiên thành lớn nhất trong phạm vi Vô Cực tiên môn quản lý, ở nơi
đó, tu sĩ Nguyên Anh căn bản không tính là cái gì.
Thậm chí ngay cả Nguyên Thần đạo quân bình thường tới đó cũng phải
khiêm tốn làm người, không có chút đặc quyền nào.
Thiên Diễn tông ở biên giới tây bắc Tiên Vân Châu, tốt xấu gì cũng là thế
lực lớn số một, tội gì phải đi nơi mất tự nhiên đó.
Hơn nữa, năm đó Càn Nguyên Kiếm Tông hưởng ứng Thiên Tôn thành hiệu
triệu, cử tông chi viện Lưỡng Giới Uyên, kết quả gặp phải mất đi căn cơ tông
môn.
Biến cố này, khiến cho các đời đệ tử Thiên Diễn tông đều nơm nớp lo sợ
nhìn về phía bên kia không gian truyền tống trận.
Mặc dù có đệ tử trong môn lựa chọn lịch lãm, cũng sẽ lựa chọn đi nơi khác,
mà không phải cưỡi truyền tống trận đi tới đô thành Tư quốc.
Nhưng cục diện này, từ ba năm trước Trần Đạo Huyền cưỡi truyền tống trận
đi đô thành Tư quốc, đã bị thay đổi.
Nhận được tin báo của đệ tử trong môn.
Rất nhanh liền có một thân ảnh xuất hiện trước mặt Trần Đạo Huyền, chính
là tông chủ Thiên Diễn tông – Chu Trọng Sơn.
Nhìn thấy Trần Đạo Huyền.
Sắc mặt Chu Trọng Sơn không ngừng biến hóa, bộ dáng muốn nói lại thôi,
cuối cùng vẫn chắp tay về phía Trần Đạo Huyền:
- Gặp qua Trần đạo hữu.
- Chu đạo hữu đây là...
Trần Đạo Huyền lộ vẻ mặt nghi hoặc.
- Trần đạo hữu, ngươi vẫn nên trở về Vạn Tinh Hải xem một chút đi.
Nghe vậy.
Sắc mặt Trần Đạo Huyền đột nhiên biến đổi, hắn bất chấp lễ tiết, tiến lên
nắm lấy ống tay áo Chu Trọng Sơn, sắc mặt âm trầm nói:
- Vạn Tinh Hải xảy ra chuyện gì?
Chu Trọng Sinh thở dài một tiếng, kể lại tất cả chân tướng sự tình.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.