🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nâng cảnh giới đại đạo lên Tạo Vật cảnh là tiền đề để đột phá Độ Kiếp kỳ.
Nhưng muốn đạt tới tiền đề này không phải là chuyện đơn giản, ít nhất, Trần
Đạo Huyền trong thời gian ngắn cũng không nắm chắc có thể làm được.
- Đi theo ta.
Ngũ Hà thiên tôn nói xong, lần nữa cưỡi độn quang, mang theo Trần Đạo
Huyền xuyên thẳng qua Quảng Nguyên giới.
Luận kích thước thế giới, Quảng Nguyên giới thua xa Phượng Vẫn giới,
nhưng so với Thiên Tôn giới khác, thì lại lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Dù sao, đây cũng là một tòa Chân Tiên giới, hơn nữa còn được tu sĩ nhân tộc
kinh doanh mấy chục vạn năm. So với mấy chục vạn năm trước, hiện tại phạm
vi của Quảng Nguyên giới đã mở rộng hơn ít nhất mười lần.
Ngũ Hà thiên tôn độn tốc cực nhanh, không bao lâu sau, một ngọn núi nguy
nga liền đập vào mắt Trần Đạo Huyền.
- Đây là?
Nhìn ngọn núi trước mắt từng tòa phủ đệ trải dài từ trên xuống dưới, Trần
Đạo Huyền không khỏi hỏi.
- Đây là Thiên Tôn sơn, bình thường mà nói, bất luận là tu sĩ nội vực hay là
tu sĩ Phượng Vẫn giới, sau khi đột phá đến Độ Kiếp kỳ, thì đều sẽ có được một
chỗ phủ đệ ở chỗ này. Thiên Tôn sơn từ trên xuống dưới, phân biệt là nơi ở của
nhất kiếp Thiên Tôn đến của bát kiếp Thiên Tôn.
Theo tầm mắt Ngũ Hà thiên tôn, Trần Đạo Huyền tập trung ánh mắt lên 107
tòa phủ đệ trên đỉnh Thiên Tôn sơn, 107 tòa phủ đệ này đại biểu cho 107 vị bát
kiếp Thiên Tôn của nhân tộc.
Những người này mới là nội tình cường đại nhất của nhân tộc.
Nhưng đáng tiếc là, nhân tộc có được nhiều Thiên Tôn như vậy, nhưng
không có ai có thể đột phá đến Đại Thừa Chân Tiên, chỉ có thể dựa vào trận
pháp và tiên thành do thượng cổ Chân Tiên lưu lại để cố thủ phòng tuyến.
- Đi thôi.
Ngũ Hà thiên tôn nói xong, liền mang theo Trần Đạo Huyền trực tiếp đi về
phía Thiên Tôn sơn.
- Mặc dù Thiên Tôn sơn không có trận pháp cấm không, nhưng rất ít người
độn quang phi hành ở chỗ này, đây cũng là tôn trọng đối với các thiên tôn khác.
Ngũ Hà thiên tôn vừa đi vừa giải thích.
Trần Đạo Huyền gật gật đầu, cúi đầu đi theo phía sau hắn.
ấ ấ
Lấy lực chân của hai người, chỉ là Thiên Tôn sơn thì tất nhiên không tính là
gì, rất nhanh, hai người đã đi tới chỗ ở của Ngũ Hà thiên tôn.
Đẩy cửa phủ đệ ra, quả nhiên, sau khi tiến vào phủ đệ, bên trong có động
thiên khác.
Ở Lưỡng Giới Uyên, Trần Đạo Huyền đã quen với phương thức kiến tạo
động thiên trong phủ đệ hoặc động phủ.
Động thiên ở Phượng Vẫn giới còn có vẻ có chút trân quý, nhưng ở Lưỡng
Giới Uyên quả thực chính là đồ chơi đầy trên đường, đương nhiên không bao
gồm động thiên cao giai, mặc kệ ở đâu thì đó cũng là vật hiếm lạ.
Phía trước, Ngũ Hà thiên tôn vừa đi vừa nói:
- Đây là biệt phủ động thiên do tự ta chế tạo. Khi còn đang tọa trấn Dao
Quang thành, ta từng chém giết một giới yêu cấp thiên tôn, sau đó lấy Giới
Nguyên Châu của nó để chế tạo động thiêm này.
Đang lúc nói chuyện, ba luồng độn quang nhanh chóng bay về phía hai
người.
Chờ đến lúc nhìn thấy rõ, Trần Đạo Huyền không khỏi hơi sửng sốt, tu vi
của người tới cũng không tính là cao, mỹ phụ có tu vi cao nhất trong ba người
cũng chỉ vừa mới đột phá Nguyên Thần kỳ.
Về phần hai nữ tu khác nhìn qua càng non nớt, một là Nguyên Anh sơ kỳ,
một cái khác là Nguyên Anh trung kỳ.
Đang lúc Trần Đạo Huyền âm thầm suy đoán quan hệ của ba vị nữ tu này
với Ngũ Hà thiên tôn, Ngũ Hà thiên tôn chủ động mở miệng nói:
- Vị này là đạo lữ của ta.
Hắn chỉ vào mỹ phụ Nguyên Thần kỳ, lập tức lại chỉ về phía hai vị tiên tử
khác:
- Đây là hai nữ nhi của ta.
Nghe vậy, Trần Đạo Huyền không khỏi trợn to hai mắt.
Tu sĩ tu vi càng cao thì sẽ càng khó có được hài tử, đương nhiên không có
chuyện gì là tuyệt đối.
Thế gian này vẫn còn có rất nhiều bảo vật có thể trợ giúp tu sĩ cao giai sinh
ra con nối dõi, chỉ là những bảo vật này đều vô cùng trân quý.
Nhưng nghĩ đến tu vi cùng thực lực của Ngũ Hà thiên tôn, Trần Đạo Huyền
liền thấy bình thường.
Thế gian này có bao nhiêu bảo vật mà đối phương lấy không được.
Mỹ phụ hướng Trần Đạo Huyền gật gật đầu, chợt nhìn về phía Ngũ Hà thiên
tôn, ánh mắt quan tâm nói:
- Phu quân, ngươi bị thương.
- Vết thương nhỏ.
ắ ầ
Ngũ Hà thiên tôn cười lắc đầu, lập tức lại nói:
- Ngươi trước tiên dẫn Tịch Nhi cùng Viện Nhi đi xuống, ta còn có chuyện
giao phó.
Nghe vậy, mỹ phụ nhân liếc qua Trần Đạo Huyền, gật gật đầu, sau đó mang
theo hai thiếu nữ đang không ngừng nhìn chằm chằm Trần Đạo Huyền tựa như
con nai hiếu kỳ rời đi.
- Để cho ngươi chê cười, mặc dù hai nữ nhi này của ta có tu vi Nguyên Anh,
nhưng từ lúc sinh ra đến nay lại chưa từng bước ra khỏi Thiên Tôn sơn nửa
bước, cho nên có chút thiếu kinh nghiệm sống.
- Tiền bối nói nặng lời, lệnh nhi ngây thơ lãng mạn, xích tử chi tâm như thế,
Đạo Huyền vô cùng hâm mộ.
(*xích tử chi tâm: tấm lòng son, trái tim như thuở ban đầu)
Trần Đạo Huyền vội vàng khom người nói.
- Đúng vậy, tu sĩ chúng ta tu hành không phải là nên giữ một khỏa xích tử
chi tâm hay sao? Đáng tiếc, thế giới này có quá nhiều tranh chấp, làm cho người
ta tránh không thoát.
Ngũ Hà thiên tôn tự cảm thán.
Nghe nói như vậy, Trần Đạo Huyền trầm mặc không nói.
Một đường đi tới, hắn trải qua không ít tanh phong huyết vũ, đối với lời nói
của Ngũ Hà thiên tôn, trong lòng hắn có vài phần cảm xúc sâu hơn.
So với Trần Đạo Huyền, có lẽ từ khi hai nữ nhi của Ngũ Hà thiên tôn sinh ra
đến nay đều chưa từng nếm qua tư vị phiền não.
Mặc dù nhân tộc gặp phải giới yêu uy hiếp, nhưng mặc dù người hà khắc
hơn nữa thì cũng không có khả năng buộc hai nữ nhi của một thất kiếp Thiên
Tôn đi tới chiến trường vực ngoại phục dịch.
Đặc quyền tồn tại ở bất cứ đâu, trong giới tu hành càng là như thế.
Hoàn cảnh trưởng thành như thế, hai nữ nhi của Ngũ Hà thiên tôn làm sao
biết được sự tàn khốc của thế giới tu hành này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện tại có Ngũ Hà thiên tôn che chở, hai nữ
nhi của hắn tự nhiên không lo. Nhưng nếu một ngày nào đó Ngũ Hà thiên tôn
chết trận, tất nhiên hai nữ hài chưa nhiều kinh nghiệm sống này sẽ vô cùng thê
lương.
Đương nhiên, những chuyện này cũng không đến phiên Trần Đạo Huyền suy
nghĩ.
Trước mắt Yêu Đình sắp thống nhất Chân Yêu giới, chiến tranh giữa nhân
tộc và giới yêu tùy lúc đều có thể bộc phát, Trần Đạo Huyền có thể làm chính là
tận hết lực lượng thủ hộ tốt người hắn muốn thủ hộ.
Trong khi nói chuyện.
Hai người đi tới đạo tràng của Ngũ Hà thiên tôn tu hành.
Đi vào đạo tràng.
Ngũ Hà thiên tôn mang theo Trần Đạo Huyền đi tới đình viện mà hắn bế
quan.
Tuy nói Ngũ Hà thiên tôn quanh năm trấn thủ Dao Quang thành, nhưng tòa
đình viện này vẫn được dọn dẹp vô cùng tao nhã, nghĩ đến, là bút tích của phu
nhân Ngũ Hà thiên tôn.
Trong đình viện, một cái giếng đường kính chừng trượng xuất hiện trong
mắt Trần Đạo Huyền.
Chỉ bất quá, giếng này không phải là chứa linh khí, cũng không phải linh
tính, càng không phải tạo hóa lực, cái giếng này vô cùng sâu thẳm, tựa như
thông tới chỗ sâu nhất của Quảng Nguyên giới.
Ngũ Hà thiên tôn trực tiếp đi tới trước giếng, vươn tay hướng về phía miệng
giếng, lẳng lặng đứng thẳng.
Trần Đạo Huyền không biết hắn đang làm gì, đành phải yên lặng chờ một
bên.
Không biết qua bao lâu, một hạt châu màu vàng đất bay từ trong miệng
giếng ra, bị Ngũ Hà thiên tôn nắm trong tay.
- Đây là...
- Đây là Địa Châu.
Ngũ Hà thiên tôn giải thích:
- Nếu ta đã nói cho ngươi đạt được danh ngạch thăng cấp Độ Kiếp kỳ, tự
nhiên phải giúp ngươi nhanh chóng đột phá đến Tạo Vật cảnh, mà viên Địa
Châu này chính là một trong những bảo vật giúp ngươi đột phá tới Tạo Vật
cảnh.
Nghe đến đây, Trần Đạo Huyền nhận lấy hạt châu màu vàng đất từ trong tay
Ngũ Hà thiên tôn, đánh giá từ trên xuống dưới.
Từ bề ngoài nhìn qua, viên châu này chỉ là một viên linh châu tản ra ánh
sáng màu vàng đất, duy nhất làm hắn cảm thấy nghi hoặc chính là, hắn dĩ nhiên
không cách nào phán đoán ra phẩm giai của viên linh châu này.
Điều này cũng có nghĩa là, bảo vật tên là Địa Châu này cũng không phải là
một kiện pháp khí, mà là một kiện linh vật trời sinh.
- Trước đây ta đã nói với ngươi, đột phá đến Tạo Vật cảnh cần khuếch
trương phạm vi thế giới ngươi mở ra cùng với tăng lên đại đạo pháp tắc của thế
giới. Mà viên Địa Châu này có thể trợ giúp ngươi nhanh chóng khuếch trương
phạm vi thế giới!
Ngũ Hà thiên tôn chậm rãi nói.
- Cái gì?
Trần Đạo Huyền sợ ngây người, thế gian này còn có loại bảo vật như thế.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.