Cha ta xúc động đến mức nước mắt tuôn rơi, nâng chén rượu nói rằng đời này chỉ cần ta sống tốt, từ chức cũng được, tận tụy vì Giang Trì cũng xong.
"Mẫu thân của Túc Dương vì việc nó bị bắt cóc mà căng thẳng đến mức mất sớm, ta thường bận rộn không ở trong phủ, luôn cảm thấy đời này có lỗi với Túc Dương."
Không biết vì sao mắt Giang Trì đỏ hoe, liền uống cạn chén rượu, "Tướng gia một lòng lo lắng cho Túc Dương, Túc Dương cũng hiểu thấu nỗi khổ tâm của tướng gia."
Hai người họ cùng nâng chén uống rượu, ta đau đầu muốn đập bể chén. Rượu là hai người tranh nhau uống, còn người thì tận ba người phải nằm ngang khiêng ra.
Giang Trì sau khi tỉnh rượu thì thân tâm khoan khoái, còn ta thì nằm trên giường mơ màng: "Giang Trì, người cố ý phải không!"
"Sao rượu trẫm uống lại làm cho nàng thêm can đảm? Dám gọi thẳng tên trẫm?" Giang Trì đưa tay ôm lấy ta, nhét vào xe ngựa, "Về cung bảo Lâm Thái y kê cho chúng ta chút canh giải rượu uống."
Vì việc này mà trong kinh thành mọi người đều biết phu thê ta mới cưới, tình cảm nồng thắm như keo sơn. Ngay cả khi hắn lên triều, ta cũng phải ở trong cung Cần Chính để đọc sách bên cạnh.
Mẫu hậu của Giang Trì cũng tin tưởng điều đó, nhiều ngày liền khuyên hắn đừng bị ta mê hoặc, nhất là khi cha ta còn là tể tướng. Bà ta còn thường xuyên bảo Lâm Nguyệt mang canh đến để giám sát hai ta.
Giang Trì bực bội, ném tấu chương xuống đất:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-va-hoang-de-hoan-doi-cam-giac-cho-nhau/2659273/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.