Mỗi lần Bao Cốc nhấc chân đặt chân vết thương trên bắp chân đều đau nhức không gì sánh được. vốn dĩ thuốc cầm máu rắc vào miệng vết thương liền có thể cầm máu nhưng bởi vì nàng đi lại nên làm vết thương lần nữa xuất huyết, khiến vải buộc trên bắp chân đều thấm máu, máu tươi thẩm thấu qua vải buộc chảy xuống bắp chân, từng giọt từng giọt rơi trên lá khô. Kịch liệt đau nhức khiến nàng mồ hôi nhễ nhại, mỗi động tác đều vô cùng khó khăn.
Bao Cốc không dám đi tiếp, vết thương trên người nàng đang chảy máu, đi đến chỗ nào đều sẽ có mùi máu tươi, đi đến chỗ nào đều có thể dẫn đến dã thú. Nếu như nàng tiếp tục đi, cho dù không bị dã thú ăn tươi cũng sẽ là vết thương không cách nào khép lại, cuối cùng mất máu mà chết. Nàng phải dừng lại chữa thương, đồng thời phòng bị các loại dã thú dễ đối phó.
Nàng lê đùi bị thương, khập khiễng thu nhặt cành lá xung quanh, lại dùng búa gom lá khô lại một chỗ, chất thành đống. Nàng từ túi trữ vật lấy ra mồi lửa đốt đống lá khô, sau đó lại thêm củi ở phía trên, dấy lên một đống lửa.
Đến lúc đống lửa cháy lớn, Bao Cốc cuối cùng cũng có hai phân cảm giác an toàn. Nàng gom lấy càng nhiều lá khô xung quanh, đốt sáu đống lửa. Những đống lửa này cách nhau đến năm sáu thước, tạo thành một vòng tròn lửa thật lớn. Nàng chịu đựng cảm giác choáng váng, lại lấy một chút lá khô chất đống bên cạnh để dự trữ, cuối cùng còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-von-phuc-hau/1706514/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.