Lão khất cái điên nói đỉnh tuyết sơn một nghìn dặm hướng nam Vân Hải Chi Trung chính là Huyền Nguyệt cổ thành.
Ngọc Mật trên tầng mây dọc theo núi non hướng phía nam hai nghìn dặm, từ lúc sắc trời tờ mờ sáng bay đến khi hoàng hôn, ngay cả cái bóng của Huyền Nguyệt Cổ Thành cũng chưa từng thấy. Tuyết vực mênh mông nào có dấu tích của con người, chỉ có một ít yêu thú, dã thú thường lui tới trong tuyết sơn.
Nàng biết lão khất cái nói không thể tin hết, lại không nghĩ rằng như vậy là không đúng.
Bảo y trên người Bao Cốc thủy hỏa bất xâm, nhưng không đỡ được gió, nàng ở trên phi kiếm lạnh đến run rẩy, càng không ngừng vận công chống hàn, nhưng vẫn toàn thân tê dại. Nàng lấy ra luyện khí đan Phong Sư Bá cho nàng đưa vào trong miệng, dược lực lan tỏa dũng mãnh vào kinh mạch bị nàng hấp thu, cũng xua tan hàn khí trên người một chút.
Ngọc Mật cũng không ngăn cản Bao Cốc ném luyện khí đan giống như ném củ lạc vào trong miệng, chuyên chú tìm kiếm tung tích Huyền Nguyệt Cổ Thành, dù cho có thể gặp phải một hai người tu tiên hỏi một chút đường đi cũng tốt a.
Nàng theo địa thế tuyết sơn không ngừng lên cao.
Tuyết sơn này cũng quá cao rồi,đỉnh núi cao nhất của Vân Lĩnh Sơn cũng không cao đến giữa sườn núi của nó.
Ngọc Mật cảm thấy bản thân đã phi đủ cao rồi, nhưng giương mắt nhìn lên phía trước còn có ngọn núi càng cao hơn.
Lên chỗ cao không khí càng lạnh, đại tuyết như lông ngỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-von-phuc-hau/1706544/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.