Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên từ cửa vang lên: "Bao Cốc!" Bao Cốc nghe thấy giọng nói kia liền kinh hỉ ngẩng đầu nhìn ra cửa tháp nhưng không nhìn thấy thân ảnh Ngọc Mật chỉ nhìn thấy nham thạch cùng nắp quan tài, tâm nàng trầm xuống, thầm kêu một tiếng: "Có cổ quái!" Lập tức nhìn vào trong quan tài, thấy da bọc xương nằm trong quan tài đang ngụm lớn uống rượu của nàng.
Bao Cốc lại nghe thấy giọng nói của Sư Tỷ: "Bao Cốc! Bao Cốc, trả lời ta!" Nàng không dám lên tiếng trả lời, sợ có cổ quái. Nàng nhìn vào quan tài, chỉ thấy cụ da bọc xương chỉ trong nháy mắt đã uống hết một hồ lô ngũ giai Hầu Nhi Tửu quý giá của nàng. Da bọc xương vẫn gầy yếu như cũ, nhưng đối mắt sáng lên vài phần. Nàng nhìn da bọc xương, hồ nghi mà một tiếng: "Sư Tỷ." Giọng nói vừa ra liền thấy nham thạch trong nháy mắt biến mất, cửa tháp lộ ra. Sư Tỷ cùng Ngọc Tu La đang đứng trước cửa tháp nhìn vào, hai người vẻ mặt khiếp sợ há miệng nhìn nàng.
Bao Cốc nhớ đến hành động bất nhã tưới nước tiểu lên quan tài vừa rồi, xấu hổ mỉm cười, nói: "Bất đắc dĩ, chớ trách chớ trách a!"
Ngọc Tu La hàm răng đều đang run lên, thầm nói: "Loại đại yêu tinh cấp bậc này ngươi cũng dám động, ngươi ăn gan hùm mật gấu ngại sống quá lâu sao?"
Ngọc Mật còn đang cảm thấy may mắn vì Bao Cốc tạm thời không có việc gì cũng sợ đến cả người như nhũn ra.
Bỗng nhiên, một bàn tay gầy trơ cả xương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-von-phuc-hau/1706621/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.