“Vậy… hiện tại các ngươi muốn thế nào? Ép ta đem sản nghiệp phụ thân lưu lại giao cho các ngươi sao?”
Nhìn cách ra tay của bọn họ không quá nặng, có lẽ ngay từ đầu cũng không thật sự muốn lấy mạng nàng.
Không, phải nói đúng hơn, trước khi lấy được thứ mà bọn họ khao khát, họ sẽ không giết nàng.
Chỉ là, bọn họ lại không biết, nàng sở dĩ lánh đến Dubai bế quan, chính là để tránh bị người khác quấy rầy. Bởi vì nàng đang chuẩn bị đột phá tầng thứ năm của 《 Càn Khôn Bí Lục 》 – nếu bị quấy nhiễu, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì gân mạch đoạn tuyệt.
Bọn họ có lẽ chỉ biết lúc này nàng đang yếu nhất, nhưng không ngờ nàng lại suy kiệt đến mức độ ấy.
Hiện tại, toàn bộ gân mạch nàng đã đứt, không sống qua được mười lăm phút nữa.
Nhưng nàng vẫn muốn biết, rốt cuộc bọn họ đến đây là vì thứ gì.
Không còn vòng vo, đại bá lên tiếng thẳng thừng:
“Chúng ta nghe nói mỗi đời truyền nhân Vân gia đều được thừa hưởng hai bảo vật – 《 Càn Khôn Bí Lục 》 và Hỗn Nguyên Thiên Tinh. Nguyệt Nhi, chỉ cần ngươi giao hai thứ ấy cho chúng ta, ngươi vẫn sẽ là chủ tịch tập đoàn Vân thị.”
Quả nhiên!
Vân Nguyệt khẽ cười. Nàng đoán không sai, bọn họ từ lâu đã biết đến sự tồn tại của hai bảo vật ấy.
“Vậy thì… tai nạn xe của phụ mẫu ta, cũng là do các ngươi gây ra sao?”
“Nguyệt Nhi, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi!” – Tứ thúc lên tiếng biện bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849373/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.