Hai nha đầu Tố Văn và Hạ Diễm sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Các nàng sở dĩ cam tâm làm nô tỳ tại Lăng phủ, mục đích cuối cùng cũng chỉ là vì mong người nhà có được cuộc sống no đủ.
Nhưng bây giờ, nhìn những ngón tay máu đọng trong hộp – thứ bị lấy từ chính thân nhân các nàng – trời đất trước mắt như sụp đổ.
“Thế nào? Không thích lễ vật bổn tiểu thư tặng sao?” Vân Nguyệt cười hỏi.
“Tiểu thư, chúng nô tỳ sai rồi! Chúng nô tỳ sai rồi! Cầu xin tiểu thư tha cho người nhà chúng ta!” Tố Văn khóc nức nở, nhào tới bên chân Vân Nguyệt, dập đầu không ngừng.
“Tiểu thư, cha mẹ ta đã lớn tuổi, đệ muội thì còn nhỏ, ngài đại nhân đại lượng, chúng nô tỳ nguyện cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp! Về sau nguyện như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, không dám bất kính tiểu thư nửa lời!”
Hạ Diễm vừa khóc, vừa bò đến chân Lăng Tích Nghiệp:
“Đại thiếu gia, cầu xin ngài vì tiểu thư mà hạ thủ lưu tình! Là chúng nô tỳ ngu dại, ngài xin giúp chúng ta một tiếng…”
Lăng Tích Nghiệp nhìn hộp gấm chứa ngón tay, trong lòng cũng không khỏi rùng mình. Nhưng sau kinh ngạc là một trận kh*** c*m dâng lên tận đỉnh.
Muội muội làm tốt lắm – đây mới đúng là khí phách đích nữ của tả tướng phủ! Hắn tuyệt đối ủng hộ nàng!
Biết cầu xin Lăng Tích Nghiệp vô ích, Hạ Diễm liền ôm chặt lấy chân Vân Nguyệt, nghẹn ngào:
“Tiểu thư, từ nay về sau chúng nô tỳ nguyện trung thành tuyệt đối. Tỷ tỷ ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849442/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.