Vậy nên, tốt nhất vẫn là không cần khách sáo với hắn làm gì.
“Ngươi nói di nương và tỷ muội kia đã hại các ngươi thê thảm như thế, mặc kệ ngươi trả thù thế nào, bọn họ đều là đáng tội vạn lần. Nhưng còn phụ thân ngươi thì sao? Dù sao ông ta cũng là người thân nhất của ngươi mà.” Xích Diễm dò hỏi.
“Cẩu thí!” Vân Nguyệt chỉ lạnh nhạt buông hai chữ, liền không nói gì thêm.
Từ khi ở Vực Đoạn Hồn, nghe Lăng Thanh Vân nói mẫu thân nàng cũng chết vì bị Hàn di nương hạ độc, nàng liền hiểu rõ tất cả.
Hàn di nương, nói cho cùng chỉ là một di nương không có địa vị. Nếu không có phụ thân nàng chống lưng, dù nàng ta có gan lớn đến mấy, cũng không thể ra tay hạ độc chính thất – mà người này lại còn là con gái tể tướng.
Có lẽ Lăng Thanh Nguyệt sẽ không nghĩ đến tầng sâu như vậy, nhưng nàng thì khác. Trải qua quá nhiều chuyện, sao nàng lại không hiểu?
Dù là Hàn di nương hại mẫu thân, hay là về sau hãm hại nàng và ca ca, phía sau đều có bóng dáng Lăng Trọng Khanh trợ giúp hoặc làm ngơ.
Với một người cha như thế, lấy tính tình nàng mà nói, không róc thịt hắn từng mảnh đã là nhân từ. Huống chi, đó cũng chẳng phải là phụ thân của nàng.
Nàng tin rằng, nếu Lăng Thanh Nguyệt còn sống, hiểu được chân tướng, nhất định cũng sẽ đồng tình với cách làm của nàng. Bởi lẽ từ đầu đến cuối, nàng đều cảm nhận được sự oán hận sâu kín trong lòng nguyên chủ đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849463/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.