“Không được đi.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc ngươi đã đáp ứng ta, cho phép ta giám sát mọi lúc mọi nơi.”
“Ta đồng ý để ngươi giám sát, nhưng không có đồng ý cùng ngươi ngủ chung. Nếu ngươi thật sự muốn giám sát, thì ở trong phòng này mà giám sát, đừng nằm lỳ trên giường ta. Bằng không, khế ước giữa chúng ta cứ vậy mà hủy bỏ.”
Lời còn chưa dứt, Xích Diễm nhẹ nhàng vung tay áo, lập tức, Vân Nguyệt cảm thấy chân mình mềm nhũn, đến cả đứng vững cũng không nổi.
Ngay tại khoảnh khắc nàng sắp ngã xuống, Xích Diễm đã đưa tay đỡ lấy.
“Uy — ngươi làm gì với ta vậy?” Vân Nguyệt tức giận hỏi.
Chỉ thấy hắn vừa vung tay áo khẽ như vậy, thậm chí còn chưa chạm tới y phục nàng, vậy mà toàn thân nàng đã mất hết khí lực, đến cả đầu ngón tay cũng không nâng lên nổi.
Vân Nguyệt không khỏi ngột ngạt. Nàng – một đặc công siêu cấp, một nữ cường nhân với nội lực thâm hậu – trước mặt hắn lại yếu ớt chẳng khác gì một con kiến, hoàn toàn bất lực.
Không phải nàng yếu, mà là hắn quá mạnh. Mạnh đến mức nàng không thể nào chống đỡ nổi.
Nhìn chăm chú vào người nam nhân trước mắt – cường đại đến khó tin – lòng Vân Nguyệt càng thêm hỗn loạn. Nàng nghĩ mãi không ra trên người mình rốt cuộc có thứ gì đáng giá để hắn lợi dụng.
Chẳng lẽ, những lời như chuyện ma quỷ hắn từng nói… đều là thật?
Hai má Vân Nguyệt khẽ ửng hồng.
Gạt bỏ những suy nghĩ không thực tế kia, nàng liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849464/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.