Hắn liền có thể được giải thoát. Đến khi ấy, chỉ cần nhân lúc nữ tử đang thời kỳ dưỡng thương, một chưởng đánh văng nàng ra là xong.
“Nguyệt Nhi…”
Sắc mặt Xích Diễm bắt đầu trở nên tái nhợt, nhưng sự lo lắng ban đầu cũng dần dần tan biến.
Dựa theo ước lượng nội lực của nàng, với tốc độ hút nội lực mãnh liệt như vậy, thân thể nàng lẽ ra sớm đã không chịu nổi mà nổ tung mới phải.
Thế nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là, ngoài sắc mặt càng lúc càng hồng hào, Vân Nguyệt lại không hề có bất cứ dấu hiệu nào khác thường. Ngay cả tốc độ hấp thu cũng ổn định như ban đầu – tuy mãnh liệt, nhưng lại đều đặn.
Chân khí cường đại trong cơ thể hắn sau khi bị hút vào thân thể nàng, dường như được cất giữ ở một nơi rộng lớn nào đó, hoàn toàn không gây chút tổn thương nào đến nàng.
Ý thức được điều này, lòng Xích Diễm cũng an ổn hơn nhiều.
Nàng muốn hút thì cứ để nàng hút. Dù có hút cạn chân khí ba ngàn năm tích lũy của hắn cũng chẳng sao…
Ôm lấy Vân Nguyệt, Xích Diễm khép hờ đôi mắt, một mặt để mặc nàng hấp thu nội lực, một mặt dùng ý niệm điều khiển khói hồng, không để bất kỳ ai bên cạnh đến gần quấy rầy nàng.
Một canh giờ trôi qua, Xích Diễm cảm giác chân khí trong cơ thể mình đã bị rút đi bảy tám trăm năm tu vi, thế nhưng Vân Nguyệt vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Sắc mặt tái nhợt của hắn khẽ lộ một nụ cười, ôm nàng chặt hơn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849476/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.