Vốn tưởng Vân Nguyệt sẽ tiếp tục dỗi hờn ghen tuông, nhưng không ngờ ngay sau đó, nàng đã bất ngờ phản công, đè ngược hắn xuống, lộ ra nụ cười sáng rỡ đến mê hồn. Đôi mắt khẽ híp lại, lóe lên tia nguy hiểm: “Hảo a, vậy ngươi thử xem đi!”
Vừa dứt lời, nàng đã bất ngờ tấn công vào n** m*n c*m nhất của Xích Diễm.
“Ách…”
Dưới sự khiêu khích cực độ ấy, thân thể Xích Diễm lập tức căng cứng như cung tên lên dây, đôi mắt đỏ rực lại lần nữa hóa thành sắc đỏ thâm sâu không thấy đáy.
“Nguyệt Nhi…” Xích Diễm nắm chặt lấy nàng, trong cơn khao khát mãnh liệt, bản năng thôi thúc muốn giành lại quyền chủ động.
“Không được, lần này ta muốn ở phía trên!”
…
Mười lăm phút trôi qua, Vân Nguyệt đột nhiên dừng lại.
“Nguyệt Nhi, ta thật sự khó chịu…” Xích Diễm nhíu mày, không nhịn được thốt lên.
“Vậy ngươi còn muốn rước thêm vương phi về tranh sủng với ta không?”
“Ta… ta vừa rồi chỉ là nói đùa thôi! Cả đời ta chỉ cần ngươi, trừ ngươi ra, ai cũng không muốn! Ách…”
…
Thêm mười lăm phút nữa trôi qua, ngay khi thân thể Xích Diễm như muốn bùng nổ, Vân Nguyệt lại dừng lần nữa.
“Nguyệt Nhi… nhanh lên… ta thật sự chịu không nổi nữa…” Gương mặt và thân thể Xích Diễm vì d*c v*ng mà đỏ bừng, giọt mồ hôi lăn dài nơi lồng ngực, dưới ánh dương càng thêm lấp lánh.
“Vậy tiếp theo, ngươi còn dám khoác lác nói muốn có nữ nhân khác?”
“Đáng chết! Ta không phải đã nói rồi sao, ta – Xích Diễm – cả đời này chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849554/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.