“Ngươi toàn danh là gì? Những phương thuốc bí truyền kia từ đâu mà có?”
“Ta toàn danh là Chung Nguyệt. Tiếp theo nên là ta hỏi ngươi vấn đề.”
Nhìn thiếu nữ trước mặt, rõ ràng không chịu yếu thế, ra bài chẳng theo quy củ nào, còn hiển nhiên đang cố tình lừa dối hắn, khóe môi Địch càng cong lên, ánh mắt lại ngập tràn hứng thú.
“Tốt, ngươi hỏi. Bổn tọa nhất định hễ hỏi sẽ đáp. Chỉ là bổn tọa trả lời một câu, thì ngươi cũng phải trả lời một câu.”
Vân Nguyệt hơi nhíu mày. Trò chơi kiểu này, nàng chẳng xa lạ gì. Thứ nhất, phải tận lực khiến đối phương nói thật. Thứ hai, cần tránh để lộ điều chân thực. Thứ ba, trao đổi càng ít càng tốt, nếu không gặp phải kẻ thông minh, rất dễ bại lộ.
“Được. Vấn đề của ta: Ngươi có quan hệ gì với người đã nghiên cứu và chế tạo ra những phương thuốc đan dược đó?”
“Nàng là bằng hữu của bổn tọa, vì vậy bổn tọa rất quen thuộc với những loại đan dược này. Đến lượt ngươi. Ngươi có được những phương thuốc đó từ đâu?”
“Là một bằng hữu tặng cho ta.”
“Bằng hữu nào?” Hắn có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc từ nàng, tuy rằng rất nhạt, nhưng nàng không phải Nguyệt Nhi của hắn sao? Chẳng lẽ nha đầu này lại đang lừa hắn? Địch khẽ nhíu mày… Nguyệt Nhi của hắn nay đã học được cách nói dối rồi sao?
Ngay khoảnh khắc đó, Vân Nguyệt gần như có thể khẳng định trăm phần trăm: nam nhân trước mặt tuyệt đối là người quen cũ của nàng, hơn nữa còn vô cùng quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849589/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.