“Chí ít ta có thể khẳng định, sự kiện ác linh phát sinh tại học viện chúng ta là do có người cố ý hạ độc. Những học viên kia, căn bản không phải các ngươi nói là ác linh tang thi không còn sinh mệnh, mà là đã trúng một loại độc dược chưa rõ danh tính.”
Vân Nguyệt xoay người, hướng Thiệu Hoa hỏi:
“Sư phụ, người có biết đây là loại độc gì không?”
Tất cả các trưởng lão đều mang theo ánh mắt kỳ vọng nhìn về phía Thiệu Hoa. Hắn cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu:
“Ta từng biết vài loại độc có thể khiến người rơi vào tình trạng đói khát cực độ. Nhưng chưa từng thấy loại nào khiến cả người lẫn súc vật phát điên, đến mức tàn sát đồng loại.”
“Dù cho học viên thật sự là trúng độc, vậy ánh mắt bọn hắn vì sao lại trống rỗng như thế? Nếu không phải linh hồn bị hút đi, sao lại như kẻ mất nhân tính?” – Dương trưởng lão không cam lòng, tiếp tục chất vấn.
“Thật ra, loại trạng thái ấy, ta cũng có thể tạo ra.” – Vân Nguyệt mỉm cười.
“Ngươi biết nhiếp hồn thuật?” – Lục Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi.
“Không phải nhiếp hồn thuật. Mà là thuật thôi miên.” – nàng đáp.
“Thôi miên?” – Dương trưởng lão khinh thường hừ lạnh – “Ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là thôi miên!”
Vừa nói, lão phất tay áo, ba con thỏ đang nhảy nhót trong lồng liền lập tức nằm vật xuống, ngủ say.
“Thấy chưa? Đây mới là thôi miên!”
Vân Nguyệt đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy một con thỏ đang mê man, dùng ngân châm điểm tỉnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849689/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.