Học viên kia suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ta không thấy rõ lắm. Hai người khi trảo kéo đều dùng cả hai tay, thật sự không chú ý rõ ràng là tay nào đã cào xước Hoằng Vương.”
Lời đáp này khiến khả năng học viên là hung thủ giảm đi một nửa. Nếu hắn thật sự là hung thủ, hẳn phải biết chi tiết rõ ràng hơn.
“Muốn biết là tay nào cào trúng, việc này có gì khó?” – Vân Nguyệt nói rồi tiến đến, nhẹ nhàng vén tay áo Hoằng Vương, để lộ vết thương.
“Là tay trái. Hơn nữa nhìn vào dấu vết, là ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út tạo thành.” – Nàng chỉ cần liếc mắt liền xác định.
Lục Tiêu Tiêu bước tới kiểm tra lại, từ hướng vết trảo và khoảng cách giữa các ngón tay so sánh, quả nhiên hoàn toàn trùng khớp với lời Vân Nguyệt.
“Lục trưởng lão, nếu đại ca ta không nói dối, xin hãy để Thiệu trưởng lão kiểm tra ngón tay của hắn, xem có độc hay không.” – Xích Diễm nói.
Lục Tiêu Tiêu gật đầu. Thiệu Hoa sau khi kiểm tra từng đầu ngón tay Bắc Minh Khải, nói: “Ba móng tay giữa có độc, ngón út có độc trên da, tay phải ngón cái và ngón trỏ cũng dính độc. Còn lại không phát hiện độc tố.”
“Kiểm tra cánh tay Hoằng Vương.”
Thiệu Hoa làm theo, báo: “Trên cánh tay Hoằng Vương có phấn độc.”
“Thả Bắc Minh Khải ra.”
Nghe vậy, Dương Diệu Tư lập tức nổi giận: “Hắn là hung thủ, vì sao lại thả? Chẳng lẽ vì có quan hệ tốt với các ngươi? Thánh cung các ngươi nhận lợi lộc rồi nên thiên vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849703/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.