Thấy Vân Nguyệt vẫn nước mắt lưng tròng, không nói lời nào, dáng vẻ đáng yêu vô ngần, Xích Diễm không nhịn được cúi đầu, cao điệu hôn nhẹ lên cánh môi nàng trước mặt tất cả khách khứa. “Đã nhớ nhung như vậy, vì sao còn muốn thành thân? Nếu ta không kịp đến, chẳng phải thật sự phải cướp người rồi sao.”
Lời hắn khiến đám trưởng lão Long Tộc giận đến đỏ mắt.
“Đáng ghét Xích Diễm! Ngươi như vậy mà còn không tính là cướp người?”
Ngay khi Xích Diễm vừa dứt lời, mười hai trưởng lão Long Tộc đã không nhịn nổi, đồng loạt xuất thủ công kích hắn.
“Cẩn thận!”
Trong cơn kinh hoảng, Vân Nguyệt còn chưa kịp nói gì, đã thấy trưởng lão Long Tộc điên cuồng đánh về phía Xích Diễm.
Nàng vui mừng vì Xích Diễm tới tìm nàng, nhưng tất cả mọi điều đều phải lấy sự an toàn của hắn làm tiền đề.
Dù hắn lợi hại đến đâu, đơn độc đối đầu nhiều cao thủ như vậy cũng quá nguy hiểm, huống chi hắn vừa nói mới tỉnh lại sau hai tháng mê man. Nếu đúng là vậy, thương thế chưa lành, làm sao địch nổi nhiều đại trưởng lão Thiên Đình?
Ngay lúc nàng định mở miệng bảo hắn cẩn thận, mười hai trưởng lão đã hợp lực tung chiêu.
Vân Nguyệt lập tức ôm chặt lấy Xích Diễm, nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, nàng không sợ. Nếu phải chết, nguyện chết cùng nhau.
Nhưng chờ mãi không thấy động tĩnh gì, ngoài tiếng nổ rền vang và ánh sáng loé lên, nàng không cảm nhận được chút chấn động nào.
Khi nàng mở mắt ra, thấy trước mặt mình là ánh mắt đầy sủng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849781/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.