Xích Diễm tuy là Ma Đế, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn không hề mang khí độ của một giới chi vương, mà lại mang dáng dấp rõ ràng của một “hộ thê nô” – kẻ chỉ sống để bảo vệ vợ mình.
Thê tử của hắn – nàng phạm sai, thì cũng là lỗi của hắn. Bởi vì hắn chưa đủ mạnh mẽ để che chở nàng chu toàn. Nàng bị dọa sợ đến mức sắc mặt biến đổi như bảng pha màu, chẳng phải là do hắn chưa đủ để khiến người khác kính trọng nàng, nể mặt hắn?
Trong lòng hắn, một người cường đại, cho dù có lầm lỗi, người khác cũng sẽ cho rằng đó là mình hiểu lầm – mà không ai dám nói đối phương sai. Sai lầm, là đặc quyền của kẻ yếu. Còn cường giả – không bao giờ phạm sai.
Vì vậy, nếu Vân Nguyệt nói lời quá đáng, thì cũng là vì hắn – chưa đủ cường đại trước mặt Thiên Đế và Vương mẫu, khiến họ chưa thật sự xem hắn là người trong nhà, là con rể tương lai, để từ đó xem thường nàng.
Nhìn nụ cười tươi rói của Xích Diễm, Thiên Đế nhíu mày. Đây là lần đầu tiên ông thấy Xích Diễm cười với mình – rõ ràng là cười, nhưng lại khiến ông lúng túng không biết làm sao. Trong lòng vẫn muốn dạy dỗ Vân Nguyệt một trận, nhưng thấy bộ dạng vững chãi che chở kia của Xích Diễm, ông lại không tiện làm căng.
Đành miễn cưỡng gượng gạo đáp lại: “Chúng ta cũng vừa mới đến mà thôi.”
Nói xong, ánh mắt Thiên Đế chuyển hướng sang Vân Nguyệt, giọng điệu âm trầm: “Nguyệt Nhi, lại đây!”
Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-vuong-gia-sung-the-dac-cong-xuyen-khong/2849846/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.